Chương 3: Có mang theo căn cước không?

Trong lúc ăn cơm anh có trả lời vài tin nhắn, di động mới vừa rung anh liền cầm lên, thỉnh thoảng nhíu mày, sau đó nhanh chóng hồi phục.

Cô ảo não thế nhưng đã quên hỏi anh có phải đang yêu đương không liền tùy tiện muốn làʍ t̠ìиɦ, cô đã từng rất khinh thường cùng ghét loại chuyện này, hiện tại cô lại thành vai chính.

Đáng sợ nhất chính là càng như vậy, cô càng muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh.

Tống Tư Giai ăn đến thất thần, cô biết rõ không nên có tâm lý ủy khuất, anh không có nghĩa vụ cũng không cần phải cưng chiều cô.

Cô ngăn chặn cảm xúc giận dỗi, chờ đợi Tào Phi sắp xếp.

Anh buông đũa nhìn cô: “Ăn no đi, lát nữa còn phải làm việc tốn sức.”

Tống Tư Giai mặt phiếm đỏ, cảm giác nóng bỏng vây quanh, cô không dám nhìn vào mắt anh.

“Có mang theo căn cước không?” Anh thay đổi chủ đề, cô từ trong bóp tiền lấy ra căn cước.

Tầm mắt anh dừng ở bóp tiền của cô, lúc này cô mới chú ý tới ví tiền là vào nghỉ hè cao nhị (lớp 11) anh làm thêm tích góp tiền mua cho cô, khoản tiền đầu tiên của anh.

“Buổi tối không trở về ký túc xá cũng không sao đi?”

Biểu tình nghiêm túc của anh làm trong lòng Tống Tư Giai càng thêm chờ mong, anh không phải khó dằn như trong tưởng tượng, cũng không phải cô nhất thời ham muốn.

Trước khi đi thuê phòng anh dẫn cô đến một siêu thị gần khách sạn.

Trong lúc anh lại muốn trả lời tin nhắn, cô lấy hết can đảm hỏi anh: “Anh có phải đang có bạn gái?”

Cô cho rằng trạng thái khi nói lời này của mình đã đủ bình thản, nhưng Tào Phi nghe thấy lại như có chút ý vị chua xót ủy khuất.

“Rất quan trọng?”

Quan trọng sao? Không quan trọng, đối với bạm tình mà nói một chút cũng không quan trọng.

“Không quan trọng.” Cô thấp giọng đáp.

Tào Phi cầm lấy Durex hỏi cô: “Bình thường cùng bạn trai em dùng loại nào nhiều nhất?”

Tống Tư Giai lỗ tai đỏ rực, từ sau khi chia tay anh cô cũng chưa chạm qua thứ này.

Anh dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi cô cùng Dương Cần, cô có loại cảm giác phản bội Tào Phi, rõ ràng cô cùng Dương Cần trước nay chưa từng làm qua loại sự tình này.

Cô nghĩ anh hỏi như vậy có phải là vì ở trường học anh cũng từng tìm bạn tình, khi huấn luyện sẽ khiến tính dục trong người tăng cao, anh có lẽ đã sớm cùng người khác làm qua đi.

“Tùy tiện, em gì cũng được.” Trong lòng cô như cái gối bông, áp lực khó chịu muốn khóc.

Tào Phi cầm ba hộp nhãn hiệu khác nhau đi thanh toán, Tống Tư Giai đột nhiên không muốn nữa…

Cô chán ghét mình như vậy.

Càng chán ghét chính mình cùng Dương Cần nói chuyện một năm rưỡi.

Tào Phi đem bao đặt vào trong túi xáchTống Tư Giai, tiếp nhận túi của cô treo trên vai, động tác thuần thục ôn nhu, cô đáy lòng ghen ghét với nữ sinh anh nhắn WeChat cùng.

Trở lại phòng cô cân nhắc mãi mới mở miệng: “Tào Phi, thực xin lỗi… Em hình như không có hứng thú, nếu không chúng ta lần sau lại làm.”

Nghĩ đến anh có bạn gái, sẽ hít thở không thông, tùy thời sẽ hỏng mất, cô không muốn ở trước mặt anh thất thố.

Di động Tào Phi kêu lên, anh xốc xốc mí mắt nhìn cô một cái, đi đến phòng vệ sinh nghe điện thoại.

Tống Tư Giai cảm giác mình như chú hề.

Cô còn tưởng rằng anh là bởi vì còn chưa dứt tình nên mới tới đây.

Hoá ra thật sự có người có thể đem tình cùng ái tách ra, ngay cả Tào Phi cũng vậy.

Khi Tào Phi cắt đứt điện thoại trở lại mép giường, ngữ khí không tốt: “Tống Tư Giai, anh mẹ nó vì gặp em mà bị xử phạt, em lại nói với anh em không có hứng thú? Là vì tên phế vật kia? Đầu óc em bị lừa đá sao?!”

Tống Tư Giai ủy khuất, nước trong mắt đảo quanh, ngoài miệng lại vẫn không chịu thua: “Bị anh đá!”

Anh hơi ngồi xổm trước mặt cô, lòng bàn tay thô lỗ vuốt ve khóe mắt cô: “Được rồi, không khóc, anh không nên nói chuyện nặng lời như vậy với em.”

“Không muốn thì thôi, đừng khóc, giống như là anh khi dễ em vậy.”

Ngữ khí anh nhu hòa xuống nước, nước mắt cô không khống chế được tuôn ra.

Anh không ngừng mà dùng lòng bàn tay lau lau nước mắt cô, trấn an cô, giống như trước ôn nhu mà cưng chiều cô.

Anh càng dỗ, cô càng muốn khóc.

Anh ôn nhu với cả người khác, không phải chỉ có mình.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~