Chương 4: Em hối hận

Tống Tư Giai nhớ tới cái gì đó, ngừng khóc, mắt trông mong mà nhìn anh, mang theo thanh âm khụt khịt hỏi anh: “Gọi cho anh là lãnh đạo?”

Tào Phi bị cô khóc đến tâm phiền ý loạn, gật đầu.

Tống Tư Giai nhìn anh nhíu mày, nghẹn ngào nức nở hanh hanh nước mũi hỏi: “Vậy anh nói sẽ bị phạt, nghiêm trọng không?”

Tào Phi thấy cô cảm xúc tốt chút, lắc đầu an ủi cô: “Không nghiêm trọng, trở về hoàn thiện thủ tục xin nghỉ là được.”

Tống Tư Giai muốn nói lại thôi, Tào Phi đứng dậy nhìn thời gian, cầm lấy túi xách của cô trên giường nói: “Anh đưa em trở về.”

Cô đột nhiên đứng lên nhìn thẳng anh: “Anh hiện tại không có bạn gái.”

Cô nói chính là câu khẳng định.

Anh bị nước mắt của cô quấy nhiễu đến suy nghĩ hỗn loạn, rốt cuộc là muốn tới làm gì, anh cũng không nhớ rõ.

Cũng có thể anh tới bất quá là vì lý do muốn gặp cô, căn bản cũng không nghĩ tới thật sự phát sinh điều gì, anh quá hiểu cô, chỉ được cái mạnh miệng.

Cô nếu không lâm trận bỏ chạy, cô liền không phải Tống Tư Giai.

Bị người ta bắt nạt cũng không có sợ hãi, rõ ràng lúc đến luôn lặp lại nói mình tới liền đem cô đè trên tường thao là được, trên thực tế, khi nhìn thấy cô, càng muốn hỏi một chút mấy năm gần đây cô thế nào.

Tống Tư Giai nhìn chăm chú mắt anh, đáng thương bất lực mà kêu tên của anh: “Tào Phi...”

Tào Phi không dám nhìn vào mắt cô, sợ mình mềm lòng, cũng sợ mình sẽ thật sự làm cái gì đó, bọn họ liền thật sự sẽ không bao giờ có về sau.

Anh như cũ mà gật đầu: “Ân.”

Tống Tư Giai chỉ cho rằng anh đang sinh khí, sinh -chính mình lật lọng -khí, cô giống như hồi đi học những lúc như vậy sẽ túm áo anh, nhỏ giọng mà nói: “Em hối hận.”

Tào Phi nắm thật chặt dây túi xách trên tay, cố gắng trấn định mà nói: “Anh biết, anh đưa em về.”

Tống Tư Giai đi xuống kéo kéo vạt áo anh, hy vọng anh có thể nhìn vào mắt mình, thanh âm mềm đến không hơn: “Em nói là, em hối hận rồi.”

“Anh nghe được.” Anh như muốn cùng cô giằng co, từ đầu đến cuối không có cúi đầu đối diện ánh mắt của cô.

Cô tăng thêm lực đạo túm vạt áo anh, thanh âm nhu mị: “Em hối hận...”

Anh rốt cuộc cúi đầu, chỉ là ánh mắt không phải ôn nhu như cô đoán, mà là phẫn nộ, anh giơ tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, đối diện tầm mắt cô: “Tống Tư Giai! Em…anh…sao không muốn làm lại còn câu dẫn anh, muốn chơi sao? Lại nói những lời này, anh liền cưỡиɠ ɠiαи em, em có tin hay không?”

Thanh âm anh thực trầm, trong phòng yên tĩnh, tiếng nói hồn hậu, mang theo ma lực, dừng trên đầu quả tim cô, cô nghĩ cái gì, cô nghĩ muốn bị cưỡиɠ ɠiαи.

Cô nhìn vào mắt anh, bám riết không tha: “Tào Phi, em hối hận.”

Anh đem cô đè trên giường, động tác thực nhanh, nhanh đến giọng nói cô cũng bị lạc, đầu liền dính vào giường, dây xích trên túi xách rơi xuống thảm phát ra thanh âm rầu rĩ, nghe vào sẽ làm người ta cảm thấy thực kích động.

Cánh tay dài của anh chống hai bên sườn của cô, hơi thở nóng rực tới gần cô: “Tống Tư Giai, em có phải không muốn trở về?”

Tống Tư Giai theo bản năng mà kêu tên của anh: “Tào…”

“Đừng giống như lúc ở trên giường kêu tên của anh, anh bị em kêu đến cứng luôn rồi.” Anh đánh gãy lời cô, môi mỏng gợi cảm tà tứ mà gợi lên ý cười, chân xâm nhập vào giữa hai chân cô, thân mình cao lớn bao phủ lên, cả người nguy hiểm mà chống ở trên người cô.

Tống Tư Giai ôm lấy eo tinh tráng của anh, dán trên ngực anh, lẩm bẩm: “Tào Phi, em không muốn đi.”