Chương 6

“Cúc Ú?” Vân Du vừa lau mái tóc ướt sũng vừa gọi lớn.

“Kì lạ, chạy đâu rồi nhỉ?” Cô lẩm bẩm đi vào phòng ngủ thì thấy con mèo cam đang nằm cuộn tròn giữa chiếc chăn màu hoa anh đào. Vân Du thử thăm dò cơ thể của nó, dường như còn có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ.

Chu Tử Ninh đột nhiên mở mắt, đập vào mắt cậu là một màn đêm đen kịt. Cậu tìm đèn pin rồi bật lên, khi thấy bản thân đang ở trong phòng của mình, cậu thở phào một hơi thật dài.

Cậu cúi đầu và phát hiện ra mình đang mặc quần sooc màu xanh nước biển ở nhà, rõ ràng lúc hóa thành mèo cậu còn đang tắm, không hiểu sao bây giờ lại thay quần rồi?

Chu Tử Ninh cầm điện thoại ở tủ đầu giường, sau đó nhấn số đầu tiên trong danh sách cuộc gọi gần nhất.

“Alo, vυ" Lưu ạ?”

“À, cậu chủ hả? Sức khỏe của cậu vẫn ổn chứ?” Vυ" Lưu đã về nhà và đang bận chuẩn bị bữa tối.

“Cháu đỡ hơn nhiều rồi…Cháu ngủ đến tận bây giờ ạ?”

“Ừ, lúc chập tối vυ" đến thì thấy nước trong nhà vệ sinh không khóa, còn cậu lại nằm trên giường gọi thể nào cũng không dậy. Đồ ăn vυ" để trên bàn, nếu nguội rồi thì cậu bỏ vào lò vi sóng hâm lại một lát nhé!” Phía sau vυ" Lưu bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của trẻ con.

“Cậu chủ, không có chuyện gì nữa thì vυ" cúp máy trước đây.” Tiếng vυ" Lưu khẽ quở trách vang lên trong điện thoại.

“Vâng ạ.” Chu Tử Ninh cúp điện thoại.

Thật kì lạ, vậy nói cách khác, lúc tắm rửa cậu đã bị biến thành mèo nhưng người lại tự mặc quần áo và nằm xuống giường một cách tử tế? Sao càng nghĩ càng có cảm giác sợ hãi vậy?

Cậu gãi gãi đầu đi vào nhà vệ sinh riêng, chàng trai trong gương có mái tóc nâu nhạt được cắt ngắn, con ngươi màu hổ phách tỏa ra sự dịu dàng. Đường nét vùng cằm của cậu vô cùng tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, trơn bóng.

Cậu tháo thắt lưng trên hông, cởϊ qυầи ngủ, qυầи ɭóŧ rồi cầm gậy thịt nặng trĩu của mình lên nhẹ nhàng xoa nắn vài lần. Gậy thịt màu hồng nhạt còn trinh trắng chưa trải sự đời, chưa từng trải qua việc bị chà đạp. Xem ra khi biến thành mèo, cho dù bị giày vò như thế nào thì cũng sẽ không để lại dấu vết gì trên cơ thể.

Gậy thịt vô cùng nhạy cảm, cậu mới chỉ vuốt ve vài lần mà nó đã ngẩng đầu cao vυ"t.

Cậu ném thẳng chiếc quần lên giá treo, một tay gẩy hạt đậu hồng hồng trước ngực, một tay nhanh chóng vuốt lên vuốt xuống. Chàng trai trong gương ngửa cao cổ như một con báo săn mồi giữa đêm khuya mang theo hơi thở nguy hiểm, cuốn hút.

“Cô ấy…rốt cuộc là ai?” Đôi mắt trong veo của thiếu niên dần nhiễm sắc dục, đôi tay trắng nõn hiện lên trong tâm trí đang chậm chạp cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe siêu mỏng. Trong cái khe nhỏ hẹp ấy chỉ có một mảng hồng nhàn nhạt đẹp đến mê hồn.

Tưởng tượng đến cảnh gậy thịt của mình ra vào hoa huyệt của cô gái, hô hấp của cậu trở nên hỗn loạn, trán dần ướt đẫm mồ hôi.

Đỉnh qυყ đầυ trắng mịn từ từ phun ra một ít chất lỏng trong suốt. Cậu chống tay vào gương, sau đó lặng lẽ quan sát màu hồng trên khắp cơ thể của mình rồi chửi: “Chết tiệt!” Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại đánh cắp trái tim của cậu?

Cậu ghét cô vì cô không hề dịu dàng một chút nào, lại còn luôn giày vò cậu. Nhưng không hiểu tại sao cậu lại cứ nhớ đến cô. Đúng vậy, cậu muốn báo thù, muốn cô quỳ gối trước cậu để cầu xin được tha thứ.

Bàn tay đang đặt trên gương dần nắm chặt lại, tay phải đẩy nhanh tốc độ, hai đùi mạnh mẽ căng cứng.

Hình ảnh kiều diễm trước mắt càng lúc càng rõ ràng hơn, cậu dường như có thể cảm nhận được đầu ngón tay đang xoa nắn bầu ngực mềm mại của người con gái.

Cậu bỗng nhiên gục xuống trước gương, từng đợt chất lỏng nóng rực phun lên mặt kính.

Chu Tử Ninh thở gấp vịn vào gương để không ngã xuống đất, cậu hơi sững sờ vì ngẩng đầu lên liền thấy mình vẫn chưa trút bỏ hết du͙© vọиɠ.

Cuối tuần này mình sẽ đi tìm cô ấy? Cậu nghĩ như vậy.