Chương 7

Hôm sau, Chu Tử Ninh được tài xế đưa đi học như thường lệ. Kiểu xe Rolls Royce màu trắng số lượng có hạn với biểu tượng Spirit of Ecstasy ở đầu xe vừa xuất hiện trên đường đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chú Lưu dừng xe trước cổng trường rồi chạy lại mở cửa cho Chu Tử Ninh.

Chu Tử Ninh tháo tai nghe bluetooth xuống, tiện tay bỏ trên ghế ngồi. Cậu xoay người bước xuống xe, balo đeo hờ hững trên vai, trông hệt như một con mèo cao ngạo lười biếng.

“Chào buổi sáng!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước nhanh để đuổi kịp cậu, nghiêng người nở nụ cười chào hỏi.

Cô đã tập luyện điệu cười mỉm này rất lâu trước gương, khóe miệng hơi cong lên, hai lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên má, trông vô cùng đáng yêu.

Chu Tử Ninh tùy ý gật đầu, mắt liếc qua đỉnh đầu cô bạn. Cậu đưa bàn tay xương khớp rõ ràng lên che miệng ngáp dài.

“Sao vậy?” Lý Y Y lo lắng hỏi.

“Mệt rã rời.” Chu Tử Ninh nhún vai, có nghĩa là mệt đến mức buồn ngủ đấy, nhìn không biết à?

“Tối qua cậu ngủ không ngon à?” Cô lo âu nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời như biết nói.

“Cho là vậy đi.” Chu Tử Ninh lại ngáp một cái, ngón tay thon dài trắng nõn che lấy bờ môi đầy đặn phớt hồng. Thấy vậy, không hiểu sao trái tim Lý Y Y lại bị hụt mất một nhịp.

“Chào buổi sáng!” Một chàng trai cao xấp xỉ Chu Tử Ninh chạy lên từ phía sau, kẹp lấy cổ cậu.

“Ơ? Sao quầng mắt mày lại thâm vậy?” Cố Viễn chỉ vào mặt cậu và hỏi.

Chu Tử Ninh hất bàn tay gọng kìm trên vai ra rồi sờ lên cổ mình: “Làm bài tập chứ còn sao nữa.” Tối qua sau khi giải quyết trong nhà vệ sinh xong, cậu mới chợt nhớ ra chưa làm bài tập, cậu hớt hải làm bổ sung suốt từ mười một giờ đến tận một giờ sáng.

“Không đúng, bình thường mày làm bài tập nhanh hơn bọn tao nhiều mà?” Cố Viễn bước đến trước mặt cậu, cố mở to mắt như muốn hóng chuyện dựa vào nét mặt cậu.

Lý Y Y bị Cố Viễn đẩy sang một bên, tuy hơi không cam tâm nhưng vẫn dựng tai lên nghe ngóng.

“Sắp vào học rồi kìa.” Chu Tử Ninh rảo bước.

“Ấy, chờ tao với!” Cố Viễn chạy nhanh theo.

Họ vừa ngồi vào chỗ thì chủ nhiệm lớp cầm tài liệu bước vào phòng học. Cô chủ nhiệm khoảng bốn mươi tuổi mặc đồng phục công sở chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng đen dày cộm.

Bà đặt hai tay lên trên bàn, hắng giọng nói: “Cô có một tin tốt và một tin xấu muốn thông báo, các em muốn nghe tin nào trước?”

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, nhất thời không thể đưa ra được chủ ý. Cố Viễn đẩy đẩy Chu Tử Ninh đang đọc sách hướng dẫn: “Mày không tò mò à?”

“Tao vẫn đang nghe.” Chu Tử Ninh lật một trang sách.

Giọng nói trầm thấp cuốn hút của chàng trai lặng lẽ truyền vào tai Lý Y Y, mặt cô bỗng nóng lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Từ khi lên cấp ba cô đã luôn chú ý và ôm ấp mong muốn được đến gần cậu, khi đó cậu sẽ dùng khuôn mặt tươi cười để đón nhận cô. Khi mối quan hệ của họ bắt đầu chuyển sang mập mờ thì cậu đột nhiên lại xoay chuyển thái độ.

“Tin tốt là sau hai tuần nữa chúng ta sẽ được nghỉ hè!” Chủ nhiệm lớp đặt tập tài liệu xuống bàn.

“Wow!” Mọi người cùng vỗ tay hoan hô, không ngờ nhà trường lại nhân từ như vậy, thời điểm chuyển giao từ lớp mười một lên lớp mười hai là thời điểm then chốt mà vẫn cho học sinh nghỉ hè.

“Tin xấu là trước khi nghỉ hè chúng ta sẽ không có ngày nghỉ, mười bốn ngày tiếp theo sẽ học liên tiếp, các em đã chuẩn bị xong chưa?”

“Àiii…” Cả lớp lại thở dài than vãn, học liên tiếp mười bốn ngày không khác gì đòi mạng sống mà.

Chu Tử Ninh đột nhiên gập sách lại dọa cho Cố Viễn nhảy dựng lên. Cậu gõ ngón tay xuống mặt bàn từng nhịp từng nhịp, vậy là cuối tuần không được gặp cô rồi. Hai tuần nữa mới được gặp, cậu cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng như đang giày vò.