Chương 13: Phá thân

Phó Tường cách tầng vải vóc xoa nắn, sau một hồi vẫn không thấy thỏa mãn. Anh hơi dùng sức lật người cô lại, để cô nằm đối diện với mình.

Còn bản thân thì trở mình nằm đè lên trên cô. Trong căn phòng tối mơ hồ, Phí Linh vừa nhìn vào đôi mắt có thần của anh liền xấu hổ nhắm mắt lại.

Đôi tay cô nắm chặt áo ngủ, cô biết nếu tiếp tục nữa thì thật sự không còn cách nào quay lại.

“Đừng sợ.”

Phó Tường nhỏ giọng trấn an cô, cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô, cùng lúc đó bàn tay to cũng theo làn váy mà đi vào sờ soạng chiếc đùi trơn bóng của cô.

“Ư… Ưm~~~”

Ngón tay khô ráo dọc theo phần đùi mẫn cảm của cô dần hướng ngược lên trên, toàn bộ động tác đều mang theo một loại ngứa ngáy khó tả. Phí Linh nhịn không được mà rên nhẹ thành tiếng, bị bàn tay của người khác phái sờ chạm, làn da cô nhuộm một màu hồng nhạt ái muội.

Phó Tường nhân cơ hội cạy mở hàm răng không phòng bị của cô ra, đưa đầu lưỡi vào, chiếm lấy cái lưỡi thơm ngon không còn chỗ chạy trốn của cô mà nhảy múa. Phí Linh chưa từng hôn môi ai bao giờ, bị động đón nhận nụ hôn của anh, Phó Tường hôn rất cường ngạnh, nhưng cũng không mất phần dịu dàng, khiến Phí Linh không tự giác mà đáp lại.

“A….Ưm….”

Môi lưỡi quấn quýt xoắn lấy nhau phát ra tiếng nước chậc chậc đầy mờ ám, Phí Linh bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngay cả váy ngủ bị cởi ra lúc nào cũng không biết. Cô không mặc bra, váy ngủ vốn có sẵn miếng lót ngực, cho nên khi cởi váy ngủ ra thì chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ.

“Ưm~… Lạnh ….”

Bàn tay phái nam thật ấm nóng, những ngón tay hữu lực chụp lấy bầu ngực sữa không chút che đậy kia. Phí Linh không hề đề phòng kêu thành tiếng. Mở to mắt nhìn anh có chút oán trách.

Phó Tường thấy vậy khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo cô “Ngực nhỏ của bé con giống học sinh trung học ghê.”

Phí Linh dẩu miệng thở phì phò nói, “Anh…Anh ngại ngực nhỏ thì đừng có sờ.”

“Được… Không sờ.” Phó Tường cười một cách xấu xa, mà cũng thật sự rời tay đi.

Đều đã làm đến nước này rồi, chẳng lẽ anh cứ thế từ bỏ?

Sao lại có thể như vậy chứ? Cô cũng không phải là thật sự có ý nói không cho anh sờ mà…. Phí Linh muốn nói anh tiếp tục nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng, chỉ đành uất ức đến đỏ mắt.

“A, ha~~~~”

Đầu lưỡi thô ráp nhẹ nhàng đảo quanh quầng ngực. Nóng nóng ẩm ẩm, đầu nhũ bên trái đã nằm trong khoang miệng ướŧ áŧ, Phó Tường cúi đầu dùng lưỡi khıêυ khí©h chỗ mẫn cảm của cô, còn dùng răng nhay nhay đầu nhũ, một tay cầm lấy khối thịt mềm mại còn lại, một tay thì dọc theo mép qυầи ɭóŧ mò vào bên trong.

Lực chú ý của Phí Linh đều nằm nơi nhũ hoa, bất chấp hoa huyệt đã thất thủ.

Phó Tường cũng không vội cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ kia. Ngón tay thon dài của anh lại theo mép qυầи ɭóŧ đi vào, chạm đến phiếm hoa mập mạp, sau đó lại rút ngón tay ra rồi dùng cả lòng bàn tay phủ lên. Ngón trỏ cùng ngón giữa chụm lại cọ xát lên mảnh vải đang bảo vệ động hoa bé con nhỏ kia.

“Ưm…A~~~”

Cô gái nhỏ chịu kí©h thí©ɧ lớn, vội khép chân lại. Nhưng không cẩn thận kẹp luôn tay ai kia vào. Phó Tường cũng không vì vậy mà từ bỏ, anh dùng ngón tay cách lớp vải mỏng đẩy vào.

“Ưm…Hư…. Phó Tường~~~”

Ngón tay của anh thăm dò trong nơi bí mật nhất của cô, Phí Linh có chút sợ hãi, nhưng mong chờ lại càng nhiều hơn.

“Bé con, em ướt rồi.”

Cách màng vải mỏng đều có thể cảm nhận được nhiệt tình của động hoa nhỏ. Ái dịch làm ướt cả ngón tay anh. Phó Tường rút ngón tay ra. Đột nhiên rời khỏi người của cô, sau đó nhân lúc cô còn chưa có phản ứng liền dùng hai tay ép đầu gối của cô thành chữ M.

“Phó Tường…”

Động tác mở rộng hai chân như thế làm cô cảm thấy thẹn không thôi.

Nơi riêng tư còn có một lớp qυầи ɭóŧ, nhưng mà dưới ánh mắt đầy lửa tình của anh, qυầи ɭóŧ nhỏ kia chẳng có chút tác dụng gì.

Phó Tường quỳ gối giữa hai chân cô, gác hai chân của cô lên vai mình, cúi đầu, chóp mũi chậm rãi đến gần qυầи ɭóŧ bị ái dịch của cô làm ẩm ướt, nhẹ nhàng hít hít, trong xoang mũi lập tức liền tràn ngập mùi vị tanh ngọt.

“Ưm…Ư… Đừng… Anh làm gì đó?”

Phí Linh bị động tác ái muội của anh làm đỏ mặt. Sao anh lại có thể để gần như vậy, nơi đó mùi hương không dễ ngửi, khẳng định là rất tanh nồng.

“Tiểu huyệt của bé con thật nồng.”

Phó Tường nói xong liền cọ mũi vào, động tác giống như làʍ t̠ìиɦ, lặp đi lặp lại vài lần, đến khi chóp mũi anh bị nước của hoa huyệt nhỏ dính đầy mới chịu dừng lại, sau đó đầu lưỡi anh lại đi vào.

Phí Linh chỉ cảm thấy hoa huyệt bị co rút, người này thế mà.... Thế mà lại dùng lưỡi liếʍ chỗ đó của cô.

“Ưm, ư…. Đừng đừng vậy mà…”

Thật là quá kí©h thí©ɧ rồi, Phí Linh nhịn không được mà cắn lấy ngón tay của mình.

“Chèm chẹp chèm chẹp….”

Phó Tường cách lớp qυầи ɭóŧ liếʍ hoa huyệt ướŧ áŧ một hồi, lại có ý muốn đưa đầu lưỡi cắm sâu vào trong, nhưng qυầи ɭóŧ của cô đã bị ái dịch và nước bọt làm ướt đẫm, dính dính cản trở hành động của anh. Phó Tường bèn lấy đôi chân đang gác trên vai mình xuống, một tay nắm lấy chân, một tay kéo qυầи ɭóŧ một mạch xuống đến cổ chân, rồi thẳng tay vứt sang một bên.

Hai chân lại một lần nữa bị gấp lại thành chữ M. Lúc này đã không còn gì che đậy, đoá hoa hồng phấn mập mạp còn mang theo ái dịch trong suốt, bị người ta trắng trợn nhìn ngắm, Phí Linh chỉ cảm thấy bụng nhỏ nóng lên, ái dịch lại càng tuôn trào nhiều hơn. Làm ướt cả khăn trải giường.

“Ưm ưm… Không, không được nhìn, có làm thì làm, không làm thì em ngủ …A….”

Phí Linh có ý muốn khép chân lại, nhưng cô không thể dùng sức. Động hoa nhỏ đáng thương vô cùng cứ thế bại lộ ra bên ngoài. Cô mạnh miệng chỉ là để che giấu đi sự xúc động và xấu hổ trong lòng mình.

Phó Tường nhìn đôi mắt quật cường của cô gái nhỏ cười xấu xa, nhìn biểu tình càng lúc càng thẹn của cô gái, giọng điệu luôn luôn kiêu ngạo không tự chủ mà biến thành yếu ớt, đầu lưỡi, hàm răng anh cùng hành động. Đầu lưỡi thì bắt chước động làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ đánh úp vào, hàm răng thì cứ hết nhây rồi gặm cắn hạt châu tròn mập mạp.

“Ư, hư… Đừng có cắn, hu hu, anh đừng có liếʍ… Chịu không nỗi, Phó Tường, anh Phó… Anh trai, tha cho em đi… a a~~~”

Phí Linh chưa qua sự đời, chưa khi nào bị khıêυ khí©h mãnh liệt như vậy, rất nhanh đã kêu đầu hàng.

“Nước của bé con ngọt lắm.”

Phó Tường liếʍ một hồi rồi, sau đó đưa ngón tay vào thay thế, khi nào nhận thấy hoa động có thể chứa đựng được ba ngón tay mới chịu dừng khúc dạo đầu lại. Lần đầu tiên, nếu không hầu hạ tiểu tổ tông cho thoải mái, e là sẽ chẳng có đất mà diễn.

“Anh có vẻ thành thạo nhỉ?!”

Phí Linh không chịu nổi những lời cợt nhả của anh, bị Phó Tường làm cho ngây ngốc nãy giờ nên muốn tìm gì đó phản kích anh. Não chưa kịp nghĩ mà miệng đã nói ra lời ghen tuông. Cô liền tưởng tượng đến chuyện Phó Tường cũng đã từng đối với người khác làm chuyện thân mật như vậy.

Bất chợt cô thấy l*иg ngực căng trướng khó chịu, đau đớn không thôi, thân thể vừa mới động tình nóng rực cũng lạnh dần xuống.

“Ghen sao? Yên tâm đi, thằng nhỏ của anh chỉ để cho lỗ nhỏ của bé con ăn thôi.” Phó Tường móc ‘thằng nhỏ’ đã cứng rắn ngẩng cao đầu ra, chọc chọc vào bắp đùi của cô. “Có muốn kiểm tra một chút hay không?”

“Ai muốn kiểm tra cái thứ này chứ.”

Phí Linh mạnh miệng nói lời trái lòng mình.

“Vậy thì để anh kiểm tra thử xem một chút, xem thử cái lỗ nhỏ của bé con đã phát dục thế nào. Có phải là chỗ đó có vấn đề gì không, sao lâu như vậy mà nước vẫn cứ chảy ra ngoài thế này.”

Phó Tường tỏ vẻ nghiêm túc nói. Đỡ ‘tiểu Phó’ cọ xát lên xuống hai ba lần ở nơi động hoa ướŧ áŧ dầm dề, ‘tiểu Phó’ tím tái cũng bị nước mật của cô làm cho ướŧ áŧ, qυყ đầυ cỡ trứng gà nhỏ đặt ngay lối vào động hoa.

Anh cố ý nâng mông cô gái nhỏ lên, để cô nằm cũng có thể nhìn thấy quá trình ‘thằng nhỏ’ nhà mình đi vào động hoa của cô.

Phí Linh vừa cảm thấy thẹn vừa nhịn không được mở to đôi mắt nhìn lén qua kẽ ngón tay. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy nơi đó của phái nam. Rất dài lại rất to, cũng không giống như trong JAV, bẩn bẩn đen đen, của anh thật sự rất sạch sẽ.

“Bé con, anh muốn vào trong.”

Phó Tường nói xong, chậm rãi thẳng lưng, qυყ đầυ từ từ từng chút một mở lối đi vào động hoa.

“Ưm…Đau…”

Tuy đã làm đủ khúc dạo đầu, nhưng mà Phí Linh đối với lần đầu tiên mà nói vẫn rất khó khăn.

“Ngoan, nhịn một chút, cắm đi vào rồi thì sẽ không đau.”

Cứ cho là Phó Tường chuẩn bị đủ kiến thức, nhưng anh cũng là lần đầu tiên thực hành, thật ra thì anh cũng đau. Bởi vì nơi đó của cô rất chật hẹp.

Nói xong rồi anh hạ quyết tâm dùng sức, hạ eo xuống đem toàn bộ gậy thịt đánh sâu vào trong. Sau đó lại tiếp tục hạ eo xuống nữa, gậy thịt của anh mạnh mẽ thăm dò sâu bên trong động hoa của cô.

Mị thịt nóng ấm, ẩm ướt, chặt chẽ bao lấy thằng nhỏ, Phó Tường chỉ cảm thấy xưa đến giờ gậy thịt nhà mình chưa bao giờ được thoải mái như thế, hận không thể không màng tất cả mà hung hăng làm cô.

“A…”

Phí Linh chỉ cảm thấy thân thể giống như bị xé làm đôi, đau đến nỗi run rẩy. Con ngươi xinh đẹp đã ngập nước.

Phó Tường luôn đau lòng vì cô, nhưng mà lúc này đây nhìn thấy nước mắt cô bé con sắp rơi, tận trong xương cốt một loại ngược dục trỗi dậy, chỉ muốn làm cô đến khóc, muốn đem con mèo nhỏ luôn giơ nanh giơ vuốt này ra dạy thành ngoan ngoãn, ở trong lòng ngực mình khóc thút thít xin tha.

“Phó Tường…"

Phí Linh đau đến rơi nước mắt nhưng lại không thấy Phó Tường giống thường ngày đau lòng mà an ủi mình, lập tức lại càng thêm uất ức. Vừa khóc vừa gọi tên anh.

“Bé con anh đã ở bên trong em.”

Phí Linh còn chưa kịp kháng nghị đã bị người chặn môi, động hoa bên dưới bị gậy thịt của anh chèn đầy, cái miệng nhỏ nhắn bị đầu lưỡi đáng hận kia quấn quýt không nói thành lời.

Phó Tường vừa động eo thong thả đánh vào động hoa chật hẹp của cô, thăm dò một chút, chậm rãi cắm vào rồi lại từ tốn rút ra, cứ làm như thế mấy lần, động hoa lại tiết ra không ít mật ngọt, ướt đẫm, khiến cho động tác chọc vào rút ra của anh lại càng thêm thuận lợi.

Lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô trao đổi nước bọt, bàn tay to thon dài lại cầm lấy bầu ngực bé con xinh, phân tán kɧoáı ©ảʍ của cô.

“Hư…. Ưm…”

Cơn đau dần dần được thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ. Cô gái nhỏ rêи ɾỉ cũng khác đi.

Phó Tường biết cô thoải mái rồi, không đè nén nữa, tăng tốc ra vào càng lúc càng nhanh hơn.

“A ha… A… Chậm một chút…”

“Thoải mái đi, bé con, bé con dâʍ đãиɠ.”

“A ha… Không có…. Mới không có … Ưm a….”

Phí Linh miệng trái với lòng đáp lại. Còn ghi hận mối thù mới vừa rồi Phó Tường không dỗ dành mình.

“A… Xem ra là anh nỗ lực chưa đủ.”

Phó Tường nghe vậy bật cười, đôi tay nắm lấy hai cái màn thầu xinh đẹp của cô như cầm tay lái, đột nhiên anh thẳng lưng, gậy thịt to lớn của anh không chút thương tiếc mà tiến lên đánh sâu vào động hoa nhỏ vừa mới khai mở, lại đem toàn bộ thằng nhỏ rút ngược ra ngoài, cũng không dừng lại, một lần lại một lần toàn bộ đi vào, cứ thế đi ra rồi lại vào, “bạch bạch bạch---” lặp đi lặp lại hơn mười lần, Phí Linh bị cắm đến mức toàn thân cũng nhũn ra, mật dịch nơi động nhỏ của cô chảy càng lúc càng nhiều, trên giường đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ tanh nồng ngọt ngào của cô.

“Ưm hư… A a … Không được… Phó Tường, chậm một chút… Ưm ư, a a… Anh Phó, em chịu không được…”

Phí Linh liên tục xin tha. Đáng tiếc là cô không biết thói hư tật xấu của phái nam, cô cầu xin chỉ càng tăng thêm kí©h thí©ɧ tính dục của đàn ông. Phó Tường rút ‘Thằng nhỏ’ ra, trên đó còn dính đầy nước trong suốt của cô, khi rút còn vẫy ra không ít nước, lật cô gái nhỏ trở mình lại nằm trên giường.

Phí Linh còn chưa có phản ứng, mơ màng bị người ta nâng mông lên, ‘Thằng nhỏ’ dũng mãnh kia cũng không đợi cô hoàn hồn, đột nhiên tấn công từ phía sau đến. Nếu không phải có cánh tay khỏe mạnh của anh giữ lấy eo cô, thì cô sớm đã đâm đầu vào tường rồi.

“Bé con hư hỏng, sao lại xoắn chặt như vậy… Ha…. Em là bé con hư hỏng.”

Đôi tay Phó Tường ôm lấy cái mông trắng nõn tròn trịa của cô, dùng sức mà tách hai cánh mông ra, khiến nơi tư mật nhất lộ ra ngoài, ‘Thằng nhỏ’ thì lại hung hăng đâm vào rồi nhẹ nhàng rút ra, anh làm rất kịch liệt, hai túi thịt liên tục đánh vào mông cô nghe “bạch bạch”.

“Ư… A…A… Phó Tường, anh muốn làm chết em hả… Á … Sâu quá… Bụng bị anh làm muốn thủng rồi, ư a… Anh trai tốt… Hu hu…. Thật sự không được mà….”

Phí Linh bị làm đến không biết trời đất. Lời hay ho, cầu xin cũng đã nói ra, Phó Tường vẫn cứ một lần lại một lần ra vào động hoa nhỏ của cô. Cô cảm thấy mình sắp bị người này làm hư rồi. Miệng cô nhịn không được xin tha, nhưng mông nhỏ lại không tự giác lắc lư phối hợp theo động tác của anh.

Đóa hoa cúc nhỏ cũng theo đó mà có chút đóng mở, nó sạch sẽ lại xinh đẹp, thật giống cái miệng nhỏ dụ dỗ người khác, làm Phó Tường nhịn không được đưa một ngón tay vào dò xét thử.

“Ưm, hư… Anh chạm vào đâu đó, ở đó không được….”

Phí Linh hoảng sợ, hoa cúc của cô thật sự rất nhỏ, trực tiếp giữ chặt ngón tay của Phó Tường ở lại bên trong.

“Bé con. Còn không thả lỏng, ngón tay của anh có thể sẽ bị em cắn gãy đó.” Phó Tường bị siết đau, hít hà một cái. Đúng thật cửa sau không dễ đi. Làm không tốt có khi sẽ bị cắn gãy.

“Hừ, đáng đời.” Phí Linh đỏ mặt mà thả lỏng thân thể. Cô cũng không phải là cố ý nghĩ kẹp ngón tay Phó Tường. Chỉ là quá khẩn trương. Ai ngờ Phó Tường lại không đứng đắn như vậy, phía trước chơi còn chưa xong đã muốn đi cửa sau.

Phó Tường sau khi giải cứu ngón tay của mình xong, tạm thời cũng không dám có ý định vào cửa sau nữa, thân thể cong về phía trước dính sát vào lưng cô gái nhỏ, cánh tay duỗi ra phía trước ôm lấy hai khối thịt mềm của cô, vừa làm vừa xoa nắn bộ ngực, ngoài miệng còn không đứng đắn, thì thầm những lời cợt nhả vào tai Phí Linh “Cục cưng à, em cắn sướиɠ thật đó, chỗ nhỏ hư hỏng kia vừa chật lại ẩm ướt còn ấm nóng nữa, anh bị em cắn đến sắp bắn ra rồi.”

“Ư…. A….A ư a ~~~~… Không được… Muốn ra….”

Động hoa càng lúc càng nóng, giống như có thứ gì đó muốn tuôn ra ngoài, cô gái nhỏ hét chói tai có ý nghĩ muốn chạy trốn. Lại bị người con trai nọ đè dưới thân, không còn chỗ để chạy. Chỗ kết hợp của hai người bởi vì bị mạnh mẽ ra vào mà vang lên tiếng nước đầy ái muội.

“Bành bạch bành bạch----” Tiếng cơ thể va chạm vào nhau càng lúc càng lớn, gậy thịt mạnh mẽ chen vào mở ra tầng tầng lớp lớp thịt hoa. Mật nước cuồn cuộn theo từng động tác ra vào chảy xuống khăn trải giường, trong không khí tất cả đều là mùi vị ngọt ngào ân ái và mùi mồ hôi.

“Bé con, anh làm em có sướиɠ không?”

Phó Tường thả chậm lại động tác, vừa làm, vừa hỏi. Hai tay từ phía sau vòng ra trước bắt lấy hai bầu ngực của cô vuốt ve. Hai chiếc bánh bao nho nhỏ này còn nhỏ hơn cả bàn tay anh, nắm trong tay thật không đã ghiền, anh liền dùng ngón tay xe xe nụ hoa đang căng cứng, bên dưới huyệt nhỏ giống như mở ra cơ quan dùng sức xoắn chặt lại, cắn anh vô cùng thoải mái.

“Ưm a…A… Có thể… A… Không cần nhéo cái đó không hả… Ư ư, anh, cái người này xấu quá đi…A a~~~”

Gậy thịt đang lao tới như vũ bão, bỗng dưng có chút chậm lại, Phí Linh mở miệng thở hổn hển thật khó khăn, hưởng thụ kiểu vuốt ve yêu đương này, nhưng vẫn mạnh miệng nói lời bác bỏ trong sự rêи ɾỉ đứt quãng.

“Anh xoa bóp cho ngực của bé con lớn hơn một chút có được không?”

Phó Tường nói rồi càng dùng thêm sức mà xoa nắn hai khối thịt nhỏ trong tay. Thằng em bên dưới không ngừng thay đổi góc độ mà chọc vào động hoa, đôi gò bồng đào kia tuy không lớn, nhưng lại vô cùng mềm mại, thịt mềm trơn nhẵn như muốn hòa tan trong lòng bàn tay anh.

“Ư, a… A aaa.. Không cần… Ha… Đến rồi, a a… Đừng có chạm vào chỗ đó…A a… Không được ư ư…Muốn ra… Huhu… Bỏ đi… A a… Chịu không nổi nữa…A aaaa~~~”

Không biết là đã đυ.ng phải điểm mẫn cảm chết người nào nữa, cô gái nhỏ nhịn không được mà thét chói tai thật dài, khóc lóc lắc đầu, rêи ɾỉ xin tha. Bộ dáng còn có chỗ nào cao ngạo nữa chứ.

“Bé con, bắn cho em… Ha… Bé con hư hỏng, cắn anh thật chặt.”

Một lượng lớn ái dịch giống như suối nước nóng đột nhiên trào ra khỏi động hoa ướŧ áŧ. Phó Tường, biết làm cô đến đỉnh rồi, càng không khách khí mà dùng hết sức lực đối phó nơi nào đó, một lượng lớn mật ngọt gần như đem thằng em của anh chết đuối. Anh thoải mái bật ra tiếng gầm nhẹ, sau mấy chục lần mạnh mẽ cắm vào sâu bên trong, thằng nhỏ mới chịu bắn ra.

“A… Không… A a… Nóng quá, nhiều quá….Không cần bắn vào trong… Hu hu… A a~~~”

Phí Linh bị làm đến thất thần, chỉ cảm thấy thịt bên trong nơi đó bị nóng bỏng ập đến, nhịn không được run rẩy, kịch liệt co rút lại, cắn chặt thằng em của anh. Sau khi bị bắn vào bên trong, toàn thân cô co rút run rẩy nhè nhẹ, dường như rất lâu cũng không thể tiêu hóa hết kɧoáı ©ảʍ này.

Phó Tường bắn xong, sau đó cũng không lập tức lấy thằng em dính đầy nước bên trong động hoa ra ngoài. Ngược lại, cái đồ to lớn đã mềm nhũn kia còn giật giật vài cái, nằm đè trên lưng cô gái nhỏ, bàn tay to đua về phía trước xoa nắm hai cái meo meo, còn một tay khác thì lần đi xuống vuốt ve chỗ kết hợp của hai người, cái vật nào đó đã mềm nhũn không còn dọa người nữa, ngón tay lần theo đó mà thử cắm vào trong. Nghe được người dưới thân mình không tự giác phát ra rêи ɾỉ khe khẽ đầy mê hoặc.

“Ưm, ha…A….”

Phí Linh mệt mỏi nằm bẹp trên giường, động hoa nhỏ trải qua mây mưa bão táp, đối với ngón tay của phái nam đầy mẫn cảm, cô cảm thấy cả người mềm oặt, động nhỏ theo phản xạ mà co rút lại, hút chặt ngón tay cùng cái đó của anh.

“Linh bảo bối, sướиɠ không?”

Cái gì đó mới mềm nhũn nhanh chóng đã có dấu hiệu ngẩng cao đầu. Giọng nói của Phó Tường dịu dàng nhưng mang theo khàn khàn, thì thào bên tai Phí Linh gây ngứa ngáy, chọc cho trái tim của cô cũng ngứa theo, động hoa rục rịch khát cầu muốn cùng người anh em kia phóng túng một phen nữa.

“Uhm, sướиɠ.” Phí Linh mơ mơ màng màng trả lời, thằng em của anh từ từ được rút ra ngoài, mang theo một lượng nước sữa giao hòa, từ trong cửa động sắp chảy ra ngoài, lại bị anh ác liệt đẩy ngược về bên trong, Phí Linh đột nhiên hoàn hồn, “Anh…Anh không có mang bao…”

“Giờ mới có phản ứng? Trễ rồi, nói không chừng, trong bụng bé con đã có bé con con của anh.” Phó Tường bật cười, cố ý hù cô.

“Phó Tường, anh, cái tên đàn ông xấu xa này! Em không muốn mang thai…Hu hu hu…” Phí Linh sợ tới mức bật khóc. Cô còn chưa muốn kết hồn, càng không nghĩ sẽ sinh em bé con. Lỡ như mang thai… Nghe nói, phá thai rất đáng sợ.

“Lừa em thôi. Sẽ không mang thai đâu. Anh có bé con là đủ rồi.” Phó Tường không nghĩ sẽ dọa Phí Linh khóc, nhất thời đau lòng, vội vàng giải thích.

“Anh, cái người lừa đảo này, đồ trứng thôi, em không giống như anh, đồ đàn ông xấu đáng chết.” Phí Linh vẫn chưa hài lòng, uất ức mắng to.

“Anh sao tự dưng lại thành đàn ông xấu chứ? Vừa rồi, mông nhỏ của ai cứ vểnh lên, vểnh đến hư hỏng như thế. Sung sướиɠ qua rồi liền trờ mặt không nhận người? --- Nên phạt.” Phó Tường nói rồi liền dùng sức ở tay đánh hai cái bạch bạch vào cái mông nhỏ trắng nõn kia.

Cô gái nhỏ thường ngày quá kiêu ngạo, quậy phá rồi không chịu trách nhiệm, anh cũng nhân cơ hội này mà giải tỏa. Hai cái đánh này mang theo ý trả thù, dùng những năm phần sức lực, Phí Linh bị đau nên thẹn. “Anh cái tên xấu xa này, mới vừa làm tôi xong liền đánh tôi. Một chút cũng không dịu dàng…Hu hu…

Quả nhiên đàn ông đúng là đều không có gì tốt, ăn người ta sạch sẽ rồi lại trở mặt không nhận…. Hu hu hu….Á….”

Phí Linh khóc rất là uất ức. những lời này đều là cô thấy trên mạng, lúc này rõ ràng bản thân mình đúng thật cũng bị như thế.

Lập tức trong lòng vô cùng thê lương.

Phí Linh khóc rất thật, chỉ lo khóc nên cái gì đó ngẩng đầu khi nào cũng không nhận ra, sau đó bị anh thúc mạnh một cái, lời mắng từ môi miệng trực tiếp hóa thành tiếng rêи ɾỉ.

“Bé con xấu xa.” Phó Tường vừa đau lòng lại vừa buồn cười, bên dưới thật sự đánh vào rất sâu, gốc rễ cắm chặt nơi miệng động, theo tư thế cắm sâu thế này, anh cũng không có rút ra, chỉ là lắc mông đổi góc độ, mà chà xát không ngừng nơi sâu trong động hoa.

“A a a… Không cần… Đừng như vậy… A a a a… Không được… Hu hu… Quá kí©h thí©ɧ… A á… Anh Phó… Anh trai tốt, em sai rồi… ui ui… A a a…”

Động hoa vừa đau vừa thoải mái. Phí Linh chỉ cảm thấy linh hồn mình như xuất ra ngoài. Thoải mái đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng. Chỗ nào còn dám hô to gọi nhỏ với anh, Không được đành xin tha, giãy giụa bò về phía trước, muốn thoát khỏi sự tra tấn của cái to lớn đo.

“Gọi ông xã… Bốp…”

Phó Tường khó khăn lắm mới lấy lại chút mặt mũi chỗ cô gái nhỏ, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô chứ, Một bên được một tấc lấn một thước, một bên lại phất cái bàn tay to của mình lên mông nhỏ trắng mịn kia, lưu lại từng dấu bàn tay.

“Hu hu.. A a a… Không cần cọ nữa… A a… Anh trai tốt… Chịu không nổi, á… Đồ khốn… A hư… Ông xã… Ông xã tha cho em đi… Hu hu…”

Lần này Phó Tường chỉ dùng ba phần sức lực. Bàn tay đánh trên mông nghe tiếng bốp bốp nhưng không còn đau, Phí Linh bị cọ sắp điên rồi, cũng không rảnh mà lo lắng thẹn thùng, chỉ biết lớn tiếng cầu xin bỏ qua.

“Bé con có phải là bé con hư hỏng hay không?” Phó Tường gian manh dụ dỗ.

“Ưm… Ừ… Ha…. A a a.. Không phải… A a…”

“Phải không? Nếu không phải là bé con hư hỏng thì vì sao lại chảy nhiều nước mật như thế, thằng em của anh bị nước mật của em làm to lên.” Phó Tường nhỏ giọng nói. Lại càng nảy sinh ý ác độc, mạnh mẽ đẩy cái đó vào, qυყ đầυ to lớn, tàn nhẫn mà cọ xát sâu bên trong động hoa nhỏ.

“Ư ha… A a… A a… Là… Là… A a…”

“Là cái gì?”

“Hu hu… A a… Em là bé con hư hỏng, xin anh, hu hu… Không cần cọ nữa… Em chịu không nổi…A…A….”

“Thật ngoan.”

Phó Tường nghe được lời mình muốn nghe, nên cũng không tra tấn cô nữa. Anh đứng dậy, từ góc độ này là có thể nhìn thấy được tấm lưng trơn bóng không tì vết của cô gái nhỏ, vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng hồng.

Cái cổ thiên nga xinh đẹp bởi vì không chịu nổi quá nhiều kɧoáı ©ảʍ mà ngẩng cao lên, cái miệng nhỏ ngọt ngào, không ngừng kêu rên những lời da^ʍ mị. Bé con của anh, thật đẹp, thật hư hỏng không có gì sánh kịp.

“Ư….A a a a a… A a a a~~”

Phí Linh sướиɠ đến nỗi hai chân run lên, bị lật người lại, đồ vật vẫn luôn tra tấn cô từ chính diện mà hung hăng đâm vào, người con trai kia cũng không đợi cô thích ứng, liền động eo nhanh chóng đi ra đi vào, cọ xát đến muốn phát điên, du͙© vọиɠ nhất thời được thoả mãn vô cùng, cô gái nhỏ vì sung sướиɠ mà cao trào. Khi cao trào, hoa huyệt cắn chặt đồ vật của anh, làm anh vô cùng sảng khoái.

“A, bé con cưng, em thật là giỏi.”

Phó Tường nâng hai đùi đẹp của cô gái lên, một bên vừa thẳng lưng, lúc sâu lúc cạn mà đâm vào động hoa, một bên liền in lên đùi nổi những vết hôn ái muội liên tiếp chồng lên nhau.

“Ưm…Ư… A a… Không muốn… A a… Phó Tường, em mệt rồi, ư a….”

Toàn thân Phí Linh đều hoá thành màu hồng phấn, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ bởi vì tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mà ửng hồng, tóc mềm ướt đầm mồ hôi, lung tung loạn xạ mà dính trên da thịt.

Chân dài đang treo trên cánh tay của anh cũng run rẩy đến đáng thương, động hoa bị anh khai phá ra vào mà mở rộng, hoàn toàn không có cơ hội khép lại, hỗn hợp sữa nước da^ʍ mị theo từng cái ma sát của anh mà chảy ra từ hoa huyệt, khăn trải giường dính lại thành một mảnh, trong không khí toàn là mùi nồng đậm của tìиɧ ɖu͙©.

“Linh bảo bảo, anh yêu em.”

Phó Tường khó có được nhìn thấy một mặt mềm mại như bông của cô, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Cúi người xuống ngậm lấy bờ môi có chút khô khốc của cô, mạnh mẽ thúc đẩy mấy chục cái rồi rút ra, cái đồ vật to lớn đó nhắm ngay cửa động dính dấp ướŧ áŧ sảng khoái gầm nhẹ một cái bắn ra ngoài.

“Ưm….A…..”

Sau khi đồ của anh rút ra thì một lượng lớn sữa mật giao hoà cũng chảy ra theo, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nơi cửa động hoà vào nhau, lấp đầy hoa động.

Động hoa nhỏ bị đồ vật to lớn nào đó cắm rút cả một giờ trong phút chốc không khép lại được, Phí Linh chỉ cảm thấy nơi đó đã không phải là của mình nữa rồi.

Tình triều chậm rãi tan dần, trong phòng giảm nhiệt, trong không khí kia mang theo một mùi tìиɧ ɖu͙© đậm đà xông vào khoang mũi, Phí Linh chỉ hận không thể lập tức ngất đi cho rồi.

Cả người trần trụi đều bị anh lưu lại dấu vết, cô cũng lười che giấu thân thể, đơn giản trực tiếp nằm thẳng nhắm mắt giả chết.