Chương 14: Ma nhân tinh



Chương 14: Ma nhân tinh

“Này, anh làm gì đó?”

Phó Tường nhìn chất trắng lầy lội từ động hoa không ngừng chảy ra, nhịn không được lại đưa ngón tay chọc chọc. Phí Linh cho là anh còn muốn làm tiếp, sợ tới mức mở to mắt, chịu đựng đau nhức khép hai chân lại, nhìn anh đầy đề phòng.

Phó Tường bị thái độ hoảng sợ của cô chọc tới, cả trái tim đều mềm nhũn, mở miệng đùa cô: “Bé con muốn chứa đồ của anh ngủ sao?”

“Ai… Ai lại muốn làm chuyện này chứ.” Phí Linh nghe vậy lập tức đỏ mặt, miệng mồm lắp ba lắp bắp cãi lại.

“Anh giúp bé con tắm rửa có được không?” Phó Tường ôn tồn thương lượng với cô. Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Bổn tiểu thư đây miễn cưỡng cho anh cơ hội thể hiện đó.” Đồ khốn, em biến thành thế này còn không phải là do anh hại sao, giả vờ làm người tốt cái gì chứ. Phí Linh chửi thầm trong bụng, trên mặt thì vẫn là thái độ cao ngạo xinh đẹp như thường.

“Tuân lệnh.” Phó Tường nói rồi liền ôm ngang cô đi vào nhà tắm.

Phó Tường mở chốt bồn tắm, nhân lúc chờ đợi nước đầy liền ôm Phí Linh cùng nhau tắm vòi sen. Chân Phí Linh đã mềm nhũn, cũng đã không có cách nào tự mình đứng thẳng được. Phó Tường dùng một tay ôm eo cô vào lòng, phòng hờ cô bị ngã, tay còn lại theo dòng nước cắm vào động hoa, ngón tay cắm chọc vài cái liền mang theo một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài,

“Ưm…A….”

“Bảo bối, đừng kẹp chặt.”

Động hoa đã chịu qua kí©h thí©ɧ liền không tự chủ co rút lại, kẹp chặt ngón tay anh. Phó Tường cong ngón tay lên, đè lên nhuỵ hoa hung hăng ấn một cái, nhân lúc cô gái nhỏ mềm nhũn liền cho ba ngón tay đi vào.

“Hô… Đừng chọc vào.”

“Sẽ tốt ngay thôi, ngoan.”

Ngoan cái em gái anh! Phí Linh đem khuôn mặt nhỏ của mình hoàn toàn vùi vào lòng ngực rắn chắc của anh. Ngày thường đúng là không nhìn ra được, thân thể người này lại cường tráng đến vậy.

Dưới vòi sen, sau khi làm sạch bên dưới rồi, Phó Tường lập tức ôm cô bỏ vào bồn tắm đầy nước, dặn dò cô “Anh đi thay khăn trải giường, em cẩn thận coi chừng trượt xuống.”

“Nhiều chuyện.” Phí Linh trầm mình xuống, toàn bộ bên dưới cằm đều đã nằm trong nước.

Phó Tường thấy thế không yên tâm, đưa tay mò đến đôi bầu ngực nhỏ của cô, nâng cô lên: “Đợi anh.”

Phí Linh xấu hổ đưa tay ôm ngực, tức giận mắng “Hừ, đồ sói háo sắc.”

Không chỉ là khăn trải giường, ngay cả vỏ chăn, gối đầu, cùng nệm cũng dính đầy chất lỏng của hai người. Phó Tường mở cửa sổ ra, không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào phòng, những mùi vị nồng đậm đó phai đi rất nhiều. Phó Tường nhặt khăn quần ngủ màu trắng trên giường lên, trên đó còn lấm tấm vết máu đỏ tươi, khó trách cô ấy lại kêu đau, còn chảy máu. Anh có chút tự trách, nhưng thỏa mãn lại nhiều hơn. Cầm quần ngủ gấp lại mang đi cất, anh nhanh chóng thay đổi vỏ ngoài mấy thứ trên giường , cũng không thể để tiểu bảo bối chờ đợi sốt ruột được.

Phí Linh mơ mơ màng màng được người ôm ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ đã khôi phục lại yên tĩnh. Phó Tường đặt cô lên giường, cô gái đã ngủ mất rồi, xem ra là đã quá mệt mỏi.

“Ngày mai gặp, bé con.” Phó Tường nói rồi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô “Ngủ ngon, bé con cưng của anh.”

“Ai…….Mấy giờ rồi?”

Phí Linh mở to mắt, chỉ cảm thấy eo mỏi mông đau, bắp đùi cũng đau, màn cửa được kéo ra một nửa, ánh mặt trời rực rỡ tràn vào phòng, Phí Linh vừa mở miệng chỉ cảm thấy giọng nói của mình khàn đặc.

“Thức rồi, em ngủ cũng nhiều thật, đã 12 giờ rồi, sau này gọi em là bé heo nhé.” Phó Tường đẩy cửa đi vào, thấy Phí Linh đã thức, liền trêu chọc cô.

“Ba mẹ anh đâu?” Phí Linh đột nhiên nhớ đến bây giờ đang ở nhà Phó Tường, thế mà cô lại ngủ một giấc đến 12 giờ! Ba mẹ Phó Tường sẽ nghĩ thế nào đây?

“Sợ em xấu hổ. Ba mẹ đã ra ngoài rồi.” Phó Tường khi nói chuyện đã đi đến mép giường “Có đói bụng không, bây giờ có muốn rời giường không?”

Khuôn mặt nhỏ của Phí Linh đỏ ửng “Anh… Anh đã nói bậy gì với ba mẹ hả?”

“Anh cái gì cũng không nói, sáng này chỉ mang khăn trải giường đi giặt thôi.” Phó Tường tỏ vẻ vô tội nói.

“Anh… Đồ khốn này!” Phí Linh nghe thấy vậy lập tức vung nắm đấm nhỏ đánh người. Cô quên mất thân thể mình không tiện, còn chưa ngồi dậy đã đau nằm vật xuống giường, bị Phó Tường ôm lấy, thuận tiện sờ soạng cái mông bóng loáng của cô một trận, đùa bỡn nói: “Bé con dâʍ đãиɠ, sung sướиɠ rồi thì không muốn nhận người nữa hả?”

Phí Linh nghe thế khuôn mặt lại càng đỏ bừng, ban ngày ban mặt bị sờ mông, gọi cũng quá dâʍ đãиɠ rồi! Cô tức giận lớn tiếng lên án “Anh, cái tên khốn kiếp này, chơi cho đã rồi còn cố ý không mang bao. Em phải về nhà!”

“Bé con không lương tâm này, ngày hôm qua ai là người giúp em tắm rửa, sấy tóc, lại còn ầm ĩ không muốn ăn cơm.” Phó Tường, miệng thì nói, tay thì chui vào chăn nắm lấy hai cái bánh màn thầu nhỏ nhắn, rồi dùng sức nhéo nặn một hồi.

“A… Anh còn dám uy hϊếp em!” Phí Linh vừa xấu hổ vừa tức giận. trước giờ đều là cô cưỡi đầu cưỡi cổ Phó Tường giương oai, thằng oắt này sau khi làm cô rồi thế mà lại dám bắt đầu uy hϊếp cô. Đàn ông quả nhiên đều không phải thứ tốt đẹp gì, có được rồi liền không biết quý trọng. Hừ, đồ đàn ông xấu xa.

“Không làm loạn nữa. Anh có nấu cháo đậu đỏ, em ăn hay không?” Phó Tường buồn cười xoa xoa tóc cô.

Phí Linh uất ức đầu hàng: “Ăn.”

“Ngoan.”

Phó Tường vừa lòng, hôn đôi môi đỏ mọng của cô một cái , rồi đứng dậy đi lấy cháo.

Phí Linh kiên trì muốn tự mình ăn cháo, Phó Tường ở bên cạnh gắp dưa muối cho cô. Cháo đậu đỏ ngòn ngọt ăn cùng dưa củ cải chua chua, Phí Linh ăn một miếng dưa muối, lại ăn một muỗng cháo, dáng vẻ rất thỏa mãn. Phó Tường đối với Phí Linh là yêu thích lại bao dung không có cách nào giải thích được.

Phó Tường giúp cô lau miệng, vừa thu dọn chén vừa hỏi “Có thể đứng dậy được không, anh đưa em ra ngoài chơi.”

“Anh đừng có coi thường em.” Phí Linh nói rồi lập tức xuống giường, nhưng vừa động thân mình thì nơi riêng tư liền đau nhức một trận, nếu thật sự đi ra ngoài khẳng định sẽ rất vất vả, Phí Linh sau khi hiểu chuyện liền được sống trong nuông chiều tất nhiên là cái khổ này chịu không nổi, vì thế mở miệng nói “Em không muốn cùng tên khốn kiếp như anh đi ra ngoài.”

Phó Tường nghe vậy liền nhướng mày “Hôm qua là bé con dâʍ đãиɠ nào ôm anh, gọi anh là anh Phó, lại gọi anh trai tốt không ngừng nhỉ? Sung sướиɠ xong rồi liền biến thành tên khốn kiếp?”

“Anh…Ban ngày ban mặt lại không biết xấu hổ.” Phí Linh tuy cái miệng oang oang rất hào phóng , nhưng ở phương diện này ngược lại rất là bảo thủ. Rỏ ràng cái gì cũng đã làm hết rồi mà nói đến lại còn hay xấu hổ.

“Cái này thì có gì mà xấu hổ, làm cũng làm rồi. Bé con, em trước kia không phải lấy không ít đồ tốt ở chỗ anh sao. Thế nào hả, chỉ cất mà không xem?” Phó Tường bắt đầu đào lại chuyện xưa.

Nghe thế, gương mặt nhỏ của Phí Linh lại đỏ bừng. Khi lên đại học năm nhất, Phí Linh vẫn xem Phó Tường như anh trai ruột thịt. Phó Tường nói, chờ cô thi đại học xong sẽ tặng quà trưởng thành cho cô. Sau đó, Phí Linh nhân được một bộ CD bản gốc. Món quà đó có tên là, “Con đường nhất định phải đi qua để trưởng thành. " Bên trong tất cả cũng đều hình ảnh người lớn. Các loại tư thế cần có thì đều có. Sau đó Phí Linh dùng một tuần để xem xong, cũng cướp sạch mấy đồ quý được Phó Tường cất kỹ.

“Này… Đây là hai chuyện khác nhau mà, mấy món đồ trẻ con đó em sớm đã không thèm nhìn.” Phí Linh có chút xấu hổ mà biện bạch cho mình.

“Lần trước em nói nhờ anh tìm, tìm được rồi thật sự là em không xem sao?” Phó Tường dụ dỗ nói “Full HD, không che”

“Anh gửi cho em.” Phí Linh vẫn không chống cự được cám dỗ. Trước đây cô đã xem hàng chục bộ phim cưỡиɠ ɧϊếp, cuối cùng có ba phần cô chỉ xem được hai, bởi vì phát hành đã lâu, lúc ấy lượng tiêu thụ không cao. Phim cũng đã bán hết, trên mạng không tìm được, lúc này cũng chỉ có thể đi chợ đồ cũ tìm mua lại.

“Có giữ ở đây, không được sao chép, dù sao hôm nay cũng có thời gian, cùng nhau xem đi.” Phó Tường vừa nói vừa khóa trái cửa. Lấy một đĩa CD từ trong tủ ra.