Chương 15: Bé con yếu ớt

Chương 15: Bé con yếu ớt

Trên người Phí Linh chỉ mặc bộ áo ngủ, bên trong hoàn toàn không mặc gì, động tác hơi mạnh một chút sẽ lộ ra hết. Phó Tường chỉnh áo ngủ lại giúp cô rồi bế ngang người cô lên đi đến bàn máy tính, sau đó anh đặt Phí Linh ngồi trên đùi mình, còn tiện tay đánh lên cái mông nhỏ của cô một cái.

Phí Linh ấm ức lên án: "Đồ khốn, anh đánh em."

"Đây là đánh yêu." Phó Tường nghiêm túc giải thích, tiếp theo anh click chuột, "Bắt đầu rồi, Linh bé cưng."

[ Ừ ha ha a. . . Đừng mà. . . Cứu mạng. . . . Thả tôi ra. . . A a a. . . Ừm a ừm a. . .]

Video bắt đầu bằng một đoạn cắt nối các cảnh hoàn mỹ nhất. Cô gái xinh đẹp, toàn thân quấn đầy dây đỏ, đôi tay bị trói chặt treo trên không trung, mũi chân miễn cưỡng chạm đất. Bờ mông phía sau bị người đàn ông vịn chặt, du͙© vọиɠ to lớn hung hăng đâm rút.

Gậy thịt màu chocolate vừa thô vừa to liền đút vào trong khe mông hồng nhạt, mật dịch văng tung tóe, tiếng rêи ɾỉ ngập tràn khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Tự bản thân mình làm không có được cảm giác mãnh liệt như vậy, Phí Linh bị chàng trai ôm vào lòng, dưới mông là gậy thịt to lớn chân thật, cô cảm thấy cơ thể mình từ từ nóng lên.

Nơi riêng tư ngứa ngáy, bụng dưới phun ra một dòng nước ấm làm ướt áo ngủ dưới mông.

Phó Tường làm ra vẻ bừng tỉnh, "Thì ra Linh bé cưng thích thể loại này."

"Không có, xem thấy kí©h thí©ɧ mà thôi. Anh đừng suy diễn lung tung." Nhìn vẻ mặt xấu xa của anh, Phí Linh vội vàng giải thích. Cô hơi chột dạ kẹp chặt hai chân, cố tỏ vẻ bình tỉnh chuyển sang đề tài khác, "Anh. . . Ít nhiều gì cũng phải mang tai nghe đã chứ."

"Ngày hôm qua em còn kêu to hơn âm thanh này." Phó Tường xấu xa nhắc nhở, "Yên tâm, cách âm tốt lắm."

". . . " Phí Linh giận dỗi nhấc nhân đạp vào bàn chân Phó Tường. Nhưng mà tư thế lúc này không dùng được bao nhiêu sức lực, đối với đàn ông mà nói một đạp này chẳng khác nào gãi ngứa.

"Mới đó đã muốn rồi?" Phó Tường duỗi tay nắm chặt bắp chân lộ ra khỏi áo ngủ, bàn tay to sờ dọc theo bắp chân lên trên, anh sờ rất chậm. Phí Linh chỉ cảm thấy da thịt ngứa ngáy, hoa huyệt ướt sũng phun dâʍ ŧᏂủy̠.

Phí Linh cố làm ra vẻ nghiêm túc ho nhẹ một tiếng: "Đừng có động chân động tay."

Phó Tường nghe lời rút tay lại. Hai bàn tay đan vào nhau trước bụng cô, ôm người yêu ngoan ngoãn xem phim.

Đây thể loại phim bạo da^ʍ, không khác gì các bộ phim cùng thể loại. Ban đầu nữ nhân vật chính còn kháng cự, càng về sau bị đâm ra hứng thú thì chủ động mở rộng hai chân. Tuy nội dung phim không có gì mới, nhưng chẳng ai quan tâm mấy chi tiết này.

Nữ chính và nam chính không có bất kỳ quan hệ thân quen nào. Vào một ngày nào đó sau khi tan học, nữ chính bị bịt mắt nhốt vào một căn phòng rồi bị cưỡng bức, người cưỡng bức cô nàng chính là nhân vật nam chính.

[Ừ ha. . . Tha cho tôi. . . A a . . . Đau quá. . . Đau quá. . . A a . . .

Cô gái có mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp bị đè sát vào tường, đôi tay bị trói bất lực treo trên đỉnh đầu. Người đàn ông phía sau hóa thành bóng đen to lớn xé tan qυầи ɭóŧ bên dưới váy ngắn, gậy thịt vừa thô vừa dài chống trước cửa hoa huyệt rồi hung hăng đâm vào. Máu tươi lập tức tràn ra.

Hạ thân Phí Linh xiết chặt, bởi vì là xử nữ, nên động tác đó có chút thô bạo. Lượng máu kia hoàn toàn không giống lượng máu của người bình thường, mỗi một lần gậy thịt đút vào là máu tươi lai láng. Thấy mặt mày cô căng thẳng, Phó Tường cảm thấy buồn cười. Ngón tay anh lặng lẽ trượt xuống dưới, cách áo ngủ nhẹ nhàng vuốt ve khu tam giác của cô gái nhỏ.

Một lát sau, cửa huyệt phấn hồng bị xâm phạm cũng bắt đầu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠. Nam chính chỉ lo giày vò hoa huyệt rốt cuộc cũng có hành động mới, bàn tay tội lỗi xuyên qua nách cô gái thò ra phía trước, kéo mở áo bra, sau đó dùng sức nắm đôi gò bồng đào tròn lẳn của cô gái, nắm bóp thành muôn hình vạn trạng. Còn nữ chính chẳng qua chỉ ngây ngốc ngửa cổ, vểnh mông lên cam chịu tai bay vạ gió này.

[Đừng. . . Đừng bắn vào, sẽ mang thai đấy. . . A a a. . .

Theo tiếng thét to của cô gái là một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào tử ©υиɠ. Nữ chính trượt xuống sàn nhà, nam chính kéo nữ chính đã mệt đến nổi không còn hơi sức ra giữa phòng, anh ta ngồi trước đôi gò bồng đào nặng trĩu của cô gái, bóp cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch lên rồi chọc gậy thịt vào. Nữ chính lại bắt đầu rêи ɾỉ "A . . . A. . . A", bị ép khẩu giao cho người đàn ông.

Phí Linh mỉa mai: "Tại sao không cắn một cái?"

Nghe thế hạ thân Phó Tường cương cứng.

Sau màn khẩu giao kết thúc, không biết người đàn ông lấy từ đâu ra một cây gậy massage màu đen, "Ông. . . Ông. . ." Gậy massage ma sát với cửa huyệt, vết máu do phá trinh vừa rồi đã hoàn toàn không thấy. Xem đến đây, Phí Linh lại mỉa mai thêm một câu: "Vừa nãy máu còn chảy thành sông đấy."

[A a a a a . . . Ông. . . Ông. . . Đừng mà. . . A ha. . . Đừng cho vào. . . A .. . A . . . Quá kịch liệt, Aha. . . A a. . .]

Gậy massage rung kịch liệt thoáng chốc đã cắm vào mật huyệt non mềm mới vừa bị phá trinh. Khu tam giác trơn bóng của nữ chính thay đổi hình dạng theo sự di chuyển của gậy massage.

Người đàn ông đổi góc độ chọc gậy massage vào hoa hoa huyệt, cuối cùng là đẩy toàn bộ vào trong. Đầu nấm giả gồ lên hình dạng đáng sợ trên vùng bụng bằng phẳng. Phí Linh chỉ cảm thấy bụng dưới nóng hổi, hoa huyệt chịu không nổi khép chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ dính dấp chảy ướt áo ngủ, sắc mặt cô ửng hồng, bất an dịch dịch mông.

Phó Tường bị cô ma sát sinh ra phản ứng, Gậy thịt cứng rắn căng lên, cách quần dán vào cái mông nhỏ của cô. Phí Linh bị đính đến không thoải mái, cô đưa tay sờ thử. Bàn tay nhỏ bé cách lớp vải vóc chạm vào gậy thịt nóng như lửa. Cô giật mình buông tay, thế nhưng lại bị chàng trai kéo tay lại không cho rời đi.

Phí Linh xấu hổ giãy giụa, "Anh thả em ra."

"Sờ thích không? Chẳng phải Linh bé cưng vừa sờ rất vui vẻ sao? Phó Tường nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, "Muốn thè lưỡi ra liếʍ một chút hay không? Thật muốn cắm vào cái miệng nhỏ phía trên của Linh bé cưng."

"Khốn kiếp, nói bậy gì đó. . . Em không thèm ăn đồ bẩn của anh đâu."

"Đau lòng quá, thế nhưng đêm qua anh đã liếʍ sạch tiểu da^ʍ huyệt của Linh bé cưng, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng uống hết. . . A. . . "

Phí Linh vội che miệng anh lại, "Anh đừng nói nữa."

[ Ừm ha. . . Anh định làm gì? Cúc huyệt không thể. . . Aha. . .]

Lúc này trong phim, nam chính đang đánh chủ ý vào cúc huyệt. Hoa huyệt phía trước đang bị gậy massage màu đen lấp đầy.

Ngón tay người đàn ông dễ dàng cắm sâu vào cúc huyệt. Da thịt xung quanh cúc huyệt nữ chính đàn hồi như cao su, nam chính dùng ngón tay mở rộng một lát thì đâm gậy thịt to dài vào. Cả hai huyệt trước và sau đều bị giày vò, nữ chính nhanh chóng thét chói tai, rốt cuộc cũng đạt cao trào.

Nam chính ăn mặc chỉnh tề, vứt bỏ nữ chính với ý thức mơ hồ rồi đi ra khỏi phòng. Ngay sau đó một đám mấy ông chú già quái dị đi vào.

Phí Linh vội bấm tạm dừng phim, cô tức giận lên án: "Không phải nói 1v1 à? Sao còn có cưỡиɠ ɖâʍ tập thể?"

"Kết cục 1v1, còn quá trình không có đề cập."

"Biếи ŧɦái quá, em không xem."

Phí Linh giận tới mức tắt màn hình. Cô ghét nhất thể loại phim treo đầu dê bán thịt chó thế này! Khó trách lượng view không cao, sau này không xem phim nhà sản xuất này nữa, hừ!

"Đổi bộ khác nha?" Thấy cô tức giận, Phó Tường cười thầm. Xem phim vẫn thể hiện cảm xúc chân thật như vậy, chỉ có mình Linh bé cưng nhà anh.

"Không có tâm trạng, không xem." Phí Linh dứt khoát tắt nguồn máy tính.

Phó Tường yêu chết dáng vẻ giận dỗi của cô, bàn tay to tham lam tiến vào vạt áo, xoa lên nhũ thịt cô gái nhỏ, anh nhỏ giọng dụ dỗ: "Chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi."

"Không được, em còn đau." Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng đối mặt với Phó Tường, cô vẫn muốn làm nũng.

"Còn đau? Để anh xem thử." Nghe thế, Phó Tường tưởng rằng mình làm quá mức, anh bế cô lên giường, xốc váy ngủ lên rồi dứt khoát tách đôi chân dài mảnh khảnh của cô ra. Ngón tay chen vào hai cánh hoa đang sưng đỏ, cẩn thận thăm dò vào trong cửa huyệt, kiểm tra tỉ mỉ.

Phí Linh vừa thẹn vừa vội, "Này, anh làm gì thế? A. . . Đừng chạm vào. . . A. . . Đồ khốn, đừng chọc ngón tay vào mà. . . Aha. . . "

"Tiểu huyệt sưng lên rồi, sao không chịu nói với anh?" Nhìn hai cánh bướm đỏ tươi hơi sưng lên, Phó Tường đau lòng. Anh cúi đầu hôn hôn một chút rồi nói, "Ráng chịu thêm tí nữa, anh đi mua thuốc."

"A. . . Tên khốn nhà anh, không phải do anh làm hại hay sao? Hừ, ăn xong là biến ngay thành tra nam. Không đeo bao còn khiến em đau đến thế. . . Hu hu. . . Ai cần thuốc của anh, để em đau chết là được rồi."

Nghe anh nói thế, những ấm ức tích lũy trong lòng cô chợt bùng phát. Trước kia Phó Tường đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng yêu thương chiều chuộng cô, bây giờ đã có quan hệ thì không còn như thế nữa. Chẳng những đánh mông cô, thậm chí còn trách móc cô. Quả nhiên đàn ông đều là móng heo, hừ!

Thấy cô thật sự tủi thân, Phó Tường vừa đau lòng vừa buồn cười, "Bé con yếu ớt. Còn muốn ghi thù với anh nữa hả?" Nói xong anh lại thiếu kiềm chế đánh lên cái mông nhỏ trơn mềm một cái. Bởi vì cảm xúc không tệ, sau khi đánh xong, anh còn dùng sức xoa nhẹ vài cái.

"A. . . Anh lại đánh em. Hu hu, xấu xa, anh còn cười nữa. Em phải về nhà, không thèm ở đây để anh bắt nạt ~". Ban đầu Phí Linh còn giả vờ giả vịt lau nước mắt, nhưng khi bị anh đánh một cái, cô bỗng khóc òa lên. Hờn dỗi xong cô lập tức đẩy chàng trai ra chuẩn bị đứng dậy.

Phó Tường nghẹn cười, anh vòng tay qua eo cô nhấc cả người lên rồi để cô tựa vào lòng mình, sau đó anh duỗi cánh tay ra trước mặt cô, phối hợp nhận lỗi: "Đúng, đúng. Là lỗi của anh. Anh cho em đánh lại nhé."

Phí Linh thò tay đánh một cái, chẳng có sức lực gì, giống như gãi ngứa, cô lại thút tha thút thít phàn nàn: "Sức em không bằng anh."

"Hay là. . . Cắn một cái?" Bị cô giận dỗi, Phó Tường không biết làm sao, anh nịnh nọt vén tay áo lên đưa cánh tay kề sát vào miệng cô, không ngờ Phí Linh thật sự há miệng cắn luôn.

"Hítttttttt. . . " Cô gái nhỏ cắn không mạnh lắm, không có chảy máu nhưng để lại dấu răng. Phó Tường phối hợp kêu đau, lúc này vẻ mặt người trong lòng mới thả lỏng, anh làm ra vẻ đau đớn hỏi cô: "Hả giận chưa?"

Phí Linh hừ nhẹ một tiếng, mặt mày ướt sũng nước mắt, khoảnh khắc này, rèm mi giống như nhị hoa mềm mại còn treo giọt sương mong manh ngọt ngào buổi sớm mai. Phó Tường thả người lên giường, sau khi đắp kín chăn cho cô anh mới cúi đầu hôn lên mắt cô gái nhỏ một cái, "Ngoan ngoãn nằm yên, anh đi mua thuốc cho em, anh sẽ trở về ngay, không cho phép nghĩ ngợi lung tung."

Hai tay Phí Linh nắm chặt góc chăn, mép chăn nằm dưới cằm để lộ gương mặt nhỏ xinh, giọng cô cực mềm, giòn xốp như bánh ngọt, "Em muốn ăn dâu tây ~"

"Được."

"Còn muốn ăn kẹo mềm ~"

"Được."

"Khoai tây chiên ~"

"Được."

"Kem nữa ~"

"Mua cho em hết."

Phí Linh bĩu môi, vô cùng hài lòng dáng vẻ phục tùng vô điều kiện của Phó Tường, vì thế quá trình chọn món kết thúc. Phó Tường đưa tay véo véo đôi gò má trắng noãn, tuy không đàn hồi như mông nhỏ, nhưng mềm mại núc ních, sờ rất có cảm giác.

Sau đó Phó Tường không trêu cô nữa, thành thành thật thật bôi thuốc xong anh bắt đầu hầu hạ tiểu tổ tông ăn dâu tây. Phí Linh ăn liền năm quả lớn, quả thứ sáu ăn được một nửa thì nhét vào miệng Phó Tường, môi lại bĩu ra, "Kem của em ~"

Phó Tường nhai nuốt xong quả dâu tây mới trả lời: "Siêu thị hết kem rồi, ngày mai mua cho em được không?"

"Gạt người ta ~ Anh không muốn cho em ăn thì có." Phí Linh giận dỗi xé túi khoai tây chiên rồi vóc một nắm to bỏ vào miệng nhai " Rôm rốp rôm rốp". Vừa nhai khoai tây chiên cô vừa thở phì phò liếc Phó Tường, dùng ánh mắt lên án anh không giữ lời hứa.

"Lát nữa mẹ anh sẽ đến nấu cơm tối cho chúng ta, làm món cà rốt xào thịt băm mà em thích nhất. Muốn ăn kem hay cà rốt."

Thấy vẻ mặt cô khẽ thay đổi, biết là cô chơi xấu, anh bổ sung thêm một câu: "Chỉ có thể chọn 1 trong 2."

". . . " Phí Linh lên án: "Anh lại bắt nạt em."

Lúc học cao trung Phí Linh thường xuyên cọ cơm nhà Phó Tường. Cô là đứa trẻ không mẹ yêu thương, ba cô cũng chẳng biết nấu cơm, mỗi lần gặp đều nhét tiền cho cô. Tài nấu ăn của mẹ Phó Tường không tệ, trong đó món cà rốt xào thịt băm đã hớp hồn Phí Linh.

Nhiều năm như vậy, Phí Linh vẫn nhớ mùi vị đó, ngoại trừ món cà rốt xào thịt băm mẹ Phó Tường làm, người khác nấu cô đều không thích ăn.

"Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi, cái bụng nhỏ của em có thể chứa bao nhiêu thứ, mẹ anh sắp về nấu cơm rồi, em muốn rời giường chưa?" Nói xong bàn tay to của Phó Tường phủ lên bụng cô vuốt vuốt.

Nghe thế, Phí Linh căng thẳng hỏi: "Em có nên xuống bếp phụ dì nấu cơm không?"

"Em không gây cản trở cho mẹ thì đã giúp đỡ rất nhiều rồi, chờ ăn là được. Nhà anh cưới dâu không có nhiều phép tắc như vậy." Phó Tường đứng dậy tìm quần áo cho cô, "Hôm nay em muốn mặc bộ nào?"

Phí Linh bĩu môi: "Bộ đầu tiên bên phải kia."

Ánh mắt Phó Tường đảo quanh một vòng quanh nơi riêng tư của cô, "Nhất định phải mặc quần jean?"

Phí Linh dứt khoát gật đầu. Bây giờ thân phận của cô là bạn gái Phó Tường, nhất định phải ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, áo lông trắng phối với quần jean xanh là quá hợp rồi. Mùa đông mặc váy ngắn sẽ bị cha mẹ chồng tương lai hiểu lầm là con gái lỗ mãng đấy.

Bữa tối diễn ra trong vui vẻ, cả quá trình Phí Linh đều thể hiện mình là cô gái ngoan, hỏi gì đáp đó.

"Tiểu Linh ở đây đã quen chưa?"

"Dạ quen thưa dì."

"Nếu Phó Tường bắt nạt con, con cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó."

"Không có đâu ạ." Phí Linh vội phủ nhận, trong lòng lại nói thầm: Đúng là anh bắt nạt cô. Nhưng cô không có cách nào nói với người khác ~

“Hồi học cấp ba, Phó Tường hay nói con thích ăn món dì nấu, khi đó dì đã bảo Phó Tường đưa con về nhà. Bây giờ có cơ hội rồi, sau này con muốn ăn gì, mỗi ngày dì đều nấu cho con.”

"Con cảm ơn dì." Nghe thế mặt Phí Linh đỏ lên. Cô đoán có lẽ ở trong lòng mẹ Phó, cô đã trở thành kẻ tham ăn rồi.

Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như thế, Phó Tường không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Sợ cô gái nhỏ xấu hổ ăn không no, ba Phó mẹ Phó cũng không làm cô khó xử, cả quá trình đều ngắm nhìn đôi vợ chồng son ân ái.

Trở lại phòng ngủ, Phí Linh mới thở phào nhẹ nhõm, thấy thế Phó Tường buồn cười hỏi: "Ba mẹ anh đâu ăn thịt em, sao em hồi hộp quá vậy?"

"Bây giờ thân phận em là bạn gái anh, con dâu nào thấy mẹ chồng mà không hồi hộp chứ." Phí Linh cảm thấy lỗ nặng khi nhận lời làm bạn gái giả của Phó Tường, chẳng những thất thân mà còn khiến bản thân hồi hộp đến thế. Cô cũng chẳng hiểu mình bị sao nữa, bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với ba mẹ Phó Tường lại sợ.

Bởi vì đó là ba mẹ Phó Tường, nên cô không muốn để lại ấn tượng xấu với bọn họ.

Phó Tường đè cô lên giường rồi ôm từ phía sau, anh vừa đưa tay tùy tiện châm lửa trên người cô vừa xấu xa trêu đùa: "Khổ thân Linh bé cưng của anh, thưởng em ăn kẹo que được không?"

Phí Linh bị anh đè dưới thân, hormone nam tính bao phủ quanh người cô, cô chịu không nổi giãy giụa, "A. . . Anh, tên xấu xa nhà anh. Lại muốn làm chuyện quái gở gì với em hả. . . A!"

Phó Tường kéo khóa quần jean cô xuống, ngón tay men theo viền qυầи ɭóŧ thăm dò vào, anh bỉ ổi giải thích: "Vận động sau khi ăn."