Chương 16.1: Phó khốn kiếp

Phó Tường kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, ngón tay thon dài đâm sâu vào hoa huyệt rồi niết một cái, sau đó anh còn nghiêm túc nói: "Tiểu huyệt Linh bé cưng phục hồi rất tốt, mới đó mà đã hết sưng."

"Ừm. . . ha. . . Nói bậy. Em còn đau, không cho anh chạm vào. Ừm . . . ha. . . A. . . "

"Òm ọp òm ọp -------- Òm ọp òm ọp ------" Phó Tường vừa dùng ngón tay ra vào hoa huyệt tạo ra tiếng nước dâʍ đãиɠ vừa trêu chọc cô: "Nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng đã chảy nước, huyệt nhỏ của Linh bé cưng ướt nhẹp rồi."

"Ừm. . . ha. . . A. . . Đừng đâm, hức hức. . . Cảm giác lạ quá. . . Ưm ha ha. . . Lấy ngón tay ra. . . Ưm a. . . " Cô gái nhỏ yêu kiều kẹp chặt hai chân, bụng dưới bằng phẳng theo nhịp hít thở dồn dập mà co rút lại.

Ngón tay Phó Tường vẫn giữ nguyên vị trí, tay kia thừa cơ luồn vào áo lông, vỗ về đôi gò bồng đào mềm mại của thiếu nữ, nụ hồng mẫn cảm không chịu nổi kí©h thí©ɧ, nhanh chóng cứng lại, anh hài lòng cong môi, "Thoải mái không?"

Phí Linh cắn môi với ý đồ căn chặn tiếng rêи ɾỉ của bản thân, song lại hoàn toàn không thể khống chế, "Ừm . . . ha. . . A. . . Chẳng thoải mái. . . Chút nào hết. . . Ưm ha. . . Đừng chạm vào chỗ đó. . . A Nha a a. . . "

Phó Tường cười khẽ, "Ha ha, Linh bé cưng, cái miệng nhỏ phía dưới thành thật hơn cái miệng nhỏ phía trên nhiều lắm đó."

"Không có. . . A ha. . . Không được xoa ngực em, ừ ha. . . A, tên lưu manh nhà anh. . . Ừ a ha. . . " Cách lớp áo lông, Phí Linh muốn ngăn cản bàn tay to đang làm tác oai tác quái trên ngực mình, nhưng mà sau khi nắm chặt tay anh rồi, cô vẫn không thể nào ngăn cản động tác của ngón tay.

Phó Tường rút tay ra khỏi ngực cô, anh kề sát vào tai cô nghiêm túc thủ thỉ: "Linh bé cưng, anh muốn làm em."

"Tên khốn kiếp nhà anh, tại sao nói nhiều đến thế. . . A ha. . ." Muốn làm thì làm đi, ai mượn phải báo cáo với cô. Như thế khó xử lắm biết không hả? Phí Linh tức giận nghĩ.

Phó Tường rút ngón tay đang cắm vào hoa huyệt ra, bụng ngón tay mang theo mùi tanh nhè nhẹ vuốt ve đôi môi anh đào tươi thắm phơn phớt hồng của thiếu nữ, "Có điều tiểu da^ʍ huyệt của Linh bé cưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, anh không nỡ làm, dùng tạm cái miệng nhỏ bên trên có được không?"

Tên khốn mặt người dạ thú này. Phí Linh thầm mắng to, ban nãy vừa nói tiểu huyệt cô hồi phục rất tốt, bây giờ còn bày đặt giả mù sa mưa thương tiếc cô.

"Đúng thế.. . Cứ như vậy, từ từ thôi. . . Linh bé cưng thông minh quá. . . "

"A. . . Khốn kiếp, bớt nói nhảm đi. . . "

Nửa người dưới Phí Linh hoàn toàn lõα ɭồ, nửa người trên vẫn mặc áo lông chỉnh tề. Cô quỳ sấp trên giường cởϊ qυầи chàng trai ra rồi giải thoát cho gậy thịt đã cứng ngắc tự lúc nào, hai tay vụng về vuốt ve du͙© vọиɠ chàng trai.

"Linh bé cưng, há miệng dùng đầu lưỡi của em liếʍ liếʍ một chút, giống như ngày hôm qua anh đã làm cho em vậy đó."

"A. . . Lớn quá. . . "

Giọng nói dẫn dụ của Phó Tường mang theo sức sát thương cực lớn, nhớ đến kɧoáı ©ảʍ ngày hôm qua khi Phó Tường liếʍ tiểu huyệt mình, Phí Linh cũng muốn Phó Tường được thoải mái. Cô thử há to cái miệng nhỏ nhắn, đôi tay nắm phần gốc gậy thịt, ngậm lấy nửa qυყ đầυ, nhưng mà du͙© vọиɠ chàng trai quá lớn, cô ngậm có chút khó khăn.

Thấy cô sắp bỏ cuộc Phó Tường tiếp tục cổ vũ: "A, cái miệng nhỏ của Linh bé cưng thoải mái quá, ngậm sâu tí xíu nữa, di chuyển đầu lưỡi. Giỏi quá ~"

Được cổ vũ, Phí Linh há to miệng từ từ ngậm toàn bộ qυყ đầυ, trúc trắc thử thè đầu lưỡi thăm dò liếʍ liếʍ vật cứng trong miệng. Hơi nhám, ăn không ngon tẹo nào.

Thấy mặt cô lại sầu khổ, biết cô ăn không vô rồi, Phó Tường cười thầm, bàn tay to giữ chặt ót cô gái nhỏ, vừa ép buộc vừa cổ vũ, anh dụ dỗ: "Ngoan, di chuyển đầu lưỡi đi em, tay cũng đừng ngừng. Cái miệng nhỏ của Linh bé cưng nóng quá, giỏi quá, thật thoải mái làm sao~ "

"A. . . A. . ."

Phí Linh bị chọc không nói được tiếng nào, cái miệng nhỏ nhắn bị nhét đầy tràn. Đột nhiên cô nhớ đến bộ phim vừa xem ban nãy, nữ chính bị nam chính ép khẩu giao, gậy thịt dài như vậy mà đâm sâu toàn bộ vào cổ họng. Hiện tại Phó Tường chỉ chọc qυყ đầυ vào miệng cô đã không chịu nổi, quả nhiên phim ảnh đều là dối trá. Đồng thời cô cùng không kiềm chế được hoài nghi, có phải kỹ thuật cô quá tệ hại hay không? Phó Tường có thật sự thoải mái không?

"Híttttt . . . ." Ngoan, đừng cắn, nhả răng lại."

Sợ dọa cô, tuy Phó Tường muốn bỏ mặc tất cả làm tới nhưng vẫn phải cố nén. Bởi vì không thành thạo, hàm răng Phí Linh thỉnh thoảng khó tránh cọ vào đầu gậy thịt, dù sao cũng là bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông. Nghe thấy chàng trai nặng nề than đau, Phí Linh vội nhả răng ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí liếʍ láp du͙© vọиɠ trong miệng. Bàn tay nhỏ bé cũng chầm chậm sờ mó vuốt ve phần gậy thịt không được ngậm vào.

"A. . . Chính là như thế, Linh bé cưng của anh thông minh quá."

"A. . . a. . . "

Gậy thịt trong tay hoàn toàn cứng ngắc, nhiệt độ nóng bỏng đó kí©h thí©ɧ lòng bàn tay Phí Linh, miệng Phí Linh ngậm đến nỗi mỏi rồi, cô tủi thân ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai làm nũng.

Thấy thế Phó Tường xoa xoa mái tóc dài của cô, "Mỏi miệng rồi hả?"

Phí Linh chớp mắt mấy cái, "A. . . A. . .”

"Cố gắng thêm chút nữa được không? Linh bé cưng ngoan, há miệng lớn lên, anh sẽ không làm em bị thương đâu, kết thúc nhanh thôi." Phó Tường dụ dỗ, Phí Linh ngoan ngoãn tiếp tục há to miệng, sau đó cô bàng hoàng nhận ra gậy thịt vẫn được mình hầu hạ từ nãy giờ bỗng nhiên chuyển động, mô phỏng theo động tác giao hợp chậm rãi đâm vào rút ra trong miệng cô.

"Ô ô ừ ha. . . A. . ."

Đôi mắt Phí Linh rưng rưng, miệng bị lấp đầy hoàn toàn không khép lại được, bàn tay nhỏ bé vẫn ngây ngốc nắm gậy thịt chàng trai. Phó Tường kiên nhẫn ưỡn thẳng lưng, bàn tay to dùng sức ấn phần ót cô gái nhỏ, du͙© vọиɠ cắm vào cái miệng nhỏ nhắn, khoang miệng vừa ấm áp vừa ướŧ áŧ bao trùm du͙© vọиɠ, cực kỳ thoải mái dễ chịu. Hơn nữa gương mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc kia đáng yêu cực điểm, bình thường cái miệng nhỏ luôn dùng lý lẽ không buông tha một ai, bây giờ bị gậy thịt hung hăng ngăn chặn, thị giác bị kí©h thí©ɧ càng mãnh liệt hơn so với thân thể, Phó Tường không nỡ giày vò cô gái nhỏ quá lâu, gậy thịt ra vào miệng cô gái nhỏ hơn mười cái rồi lập tức bắn ra.

"A. . . A. . . A. . . Khụ khụ. . . Khụ. . . Ọe. . . "

Phí Linh không kịp chuẩn bị đã bị bắn đầy miệng, mùi vị tanh nồng tràn ngập khắp xoang mũi, trong miệng toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ dinh dính chàng trai bắn ra. Cô chịu không nổi nôn khan một lát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra theo khóe môi, trông dâʍ ɭσạи không tả sao cho hết.

Phó Tường ôm người vào lòng rồi vỗ vỗ sau lưng cô, "Em không sao chứ?"

"Hức. . . Khốn kiếp. Ai bảo anh bắn vào, khó ăn muốn chết. . . Hức hức. . . Anh là tên khốn, ọe. . . Khụ khụ. . . Miệng sắp bị anh đâm hỏng rồi. Anh không biết gậy thịt của anh thô bao nhiêu hả? Miệng em mỏi gần chết, anh chỉ biết sung sướиɠ cho bản thân, còn lại mặc kệ em. . . Khụ khụ. . ."

Phí Linh tủi thân phàn nàn, lúc nãy cuối cùng chàng trai cũng không đành lòng đút sâu vào cổ họng cô, cô có thể cảm nhận được sự kiềm nén của anh, rõ ràng anh rất muốn đâm thẳng vào, nhưng anh đã kiềm chế không làm tổn thương cô. Có điều tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật sự quá khó ăn, Phí Linh ho khan cả buổi, một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã trượt xuống cổ họng không kịp nhổ ra ngoài, cô đã nuốt hết rồi, sóng sánh dinh dính, hơi buồn nôn.

"Được được được, chỉ trách anh quá thô, lại đây, anh kiểm tra xem cái miệng nhỏ của Linh bé cưng có bị thương không nào?" Phó Tường nén cười, anh đút ngón tay vào miệng cô gái nhỏ giả vờ kiểm tra một phen.

"A. . A. . Ừ. . . Đồ vô tâm. . . A . . . "

Phí Linh dùng sức muốn đẩy ngón tay chàng trai ra ngoài, thế nhưng đầu lưỡi tê mỏi không thể nào đẩy nổi ngón tay anh. Cô tức giận cắn anh một cái.

"Uiiiiiii......" Bị cắn nhưng Phó Tường vẫn không giận, sau khi rút ngón tay ra khỏi miệng cô, anh còn không biết xấu hổ liếʍ chỗ bị cắn một cái, "Mùi vị của Linh bé cưng."

Bị động tác sắc tình của anh khiến cho đỏ mặt, Phí Linh mắng: "Anh lại bắt nạt em~"

Phó Tường nhẹ giọng hỏi: "Vậy em có thích bị anh bắt nạt không?"

Phí Linh bị ức hϊếp đến nổi hai mắt đỏ lên, trong miệng vẫn còn mùi vị tanh nồng, cô ậm ờ nói: "Ai thích chứ. . . Đồ xấu xa, em muốn súc miệng."

"Được." Phó Tường nâng mông cô lên rồi bế cô như bế một đứa trẻ.

"Em chưa mặc quần." Phí Linh bất mãn cãi lại. Trên người cô chỉ mặc có chiếc áo lông, áo lông ngắn đủ che ngang eo nhỏ, nửa người dưới trần trụi, bị Phó Tường bế kiểu này, nơi riêng tư trực tiếp dán lên bụng anh.

"Đừng lộn xộn." Nói xong bàn tay to của Phó Tường vòng qua đặt trên cái mông trơn bóng của cô gái nhỏ rồi bế người vào toilet. Phí Linh vừa đóng cửa anh đã tiện tay cởi luôn áo lông cô ra.

Cả người Phí Linh không mảnh vải bị Phó Tường vùi vào trong chăn. Theo thỏa thuận ngay từ đầu, ngày mai Phó Tường sẽ đưa cô về nhà mừng năm mới. Phí Linh có cảm giác không đúng lắm, thậm chí cô còn có hơi không nỡ rời xa tên vô lại luôn bắt nạt bản thân mình.

Phó Tường ôm người trong lòng chặt hơn chút nữa, "Ngủ đi, ngày mai anh đưa em về nhà."