Chương 8: Phí Tiểu Linh

Sau ba ngày hai đêm trên thuyền, Phí Linh lại muốn tiếp tục đi chơi chỗ khác, ba Phí một ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại thúc giục cô về, cô đành phải mang theo Phó Tường cùng về nhà.

Phí Linh sợ nhất chính là bị một nhóm bà con thân thích vây quanh, cho nên cố ý nói thời gian về nhà trễ hơn. Không nghĩ đến ba Phí sớm đã chạy đến sân bay chờ người. cũng may lần này không mang theo đông đảo bà con đến đón, nếu không lại bị người người ta vây xem.

“Bé con.” Ba Phí mặt nguyên một bộ đồ tây cao cấp màu xám, phối với giày da đen bóng loáng, chơi trội mang theo một cái kính râm, đã thế còn cầm trên tay một cái hộp quà to màu hồng nhạt.

Phí Linh vừa ra khỏi sân bay liền thấy ba già không đáng tin nhà mình, thấy thế không khỏi mà lẩm bẩm “Không phải là nói với ba rồi sao, con tự mình lái xe về là được, ba cũng không còn trẻ tuổi gì, không thể ăn mặc như thế chứ. Bao nhiêu tuổi rồi còn học đòi cái gì mà “muốn phong độ thì không cần mặt mũi.”

“Ba biết con về sớm, nên ba ở nhà cũng không có việc gì, thế nào hả, có bạn trai rồi thì không cần ba nữa hả?” Ba Phí nói lời mang ý khác nhìn Phó Tường bên cạnh Phí Linh.

“Chào chú ạ, con tên Phó Tường. Không biết chú có còn nhớ cháu hay không, lúc trước con là bạn học cao trung chung với Tiểu Linh, bây giờ con là bạn trai của Tiểu Linh.” Phó Tường chủ động mở miệng chào hỏi.

Ba Phí rất là vừa lòng gật đầu.

“Được rồi, lên xe trước đi.” Phí Linh đưa ba lô ném cho ba Phí, rất tự nhiên mà nhận lấy hộp quà. Phó Tường yên lặng kéo hai cái vali đi theo sau.

“Tiểu Linh về rồi à, sao lại gầy thế này, ở trường con ăn không được à?”

“Tuổi còn trẻ, ngàn vạn lần không nên giảm cân, đối với cơ thể sẽ không tốt.”

“Sang năm là tốt nghiệp rồi, tìm được công việc tốt chưa? Có xứng với trường đại học hay không?”

“…”

Phí Linh vừa vào cửa đã bị bảy cô tám dì vây quanh. Dùng ngón chân cũng biết đây là do ba già của cô luồn tin. Phó Tường đứng bên cạnh nhịn cười không được bật thành tiếng.

Phí Linh kịp thời lôi Phó Tường ra làm bia đỡ binh đao đạn lửa, “Dì cả, cô ba, chú… Đây là Phó Tường, bạn trai của con.”

“Thằng nhóc lớn lên không tệ nha, con nhà ở đâu?”

“Là người thành phố, con là bạn học của Tiểu Linh.” Phó Tường ngoan ngoãn trả lời.

“Bạn học tốt nha, hiểu được gốc gác.”

“…”

Hành lý còn không có đặt xuống đã bị chặn cửa đổ một đống lớn vấn đề chẳng có tí dinh dưỡng nào, Phí Linh trên mặt cười hì hì, trong lòng thật thấy mẹ nó chứ, chặn lời đúng lúc “Mọi người đều ngồi xuống đi, con đi thay đồ.”

“Chú, dì, con đi cất hành lý.”

Phó Tường lễ phép gật đầu, đi theo Phí Linh vào phòng.

Đây là lần đầu tiên cậu đi vào phòng Phí Linh. Tuy rằng hai người là bạn tri kỷ nhiều năm, nhưng mà cũng chưa từng tới nhà nhau để chào hỏi.

Phòng của Phí Linh rất lớn, một cửa thông. Tổng thể trang trí ấm áp mà sạch sẽ. Nhìn ra được là có người thường xuyên quét dọn, giường cỡ lớn, giấy dán tường, cùng màn, thảm lót đều mang màu hồng nhạt. Góc tường đối diện với giường lớn lót thảm lông nhung, tường đối diện cửa sổ có đặt một tủ quần áo cùng kệ sách, trên giường còn bày vài cuốn tạp chí văn nghệ. Trong một góc gần cửa số có mấy chục hộp quà, đều được đóng gói màu hồng phấn.

Sau khi vào phòng Phí Linh liền cởi giày vừa đem hộp quà tiện tay bỏ vào góc tường.

Phó Tường nhìn một góc chất đầy hộp quà màu hồng nhạt, trong lòng có chút hiểu ra, thử mở miệng nói: “Chú tặng quà sao không mở ra mà xem.”

“Khi nào đi.” Phí Linh trả lời như giả như thật.

Phó Tường thấy thế liền biết trong lòng cô có một bí mật nhỏ riêng mình, cũng không tiếp tục hỏi tới.

“Tớ quên hỏi, nhà cậu sẽ không có nhiều bà con như vậy chứ?” Bất giác sau khi lên thuyền giặc mỗ nữ mới có phản ứng hỏi lại.

“Yên tâm, chỉ là cùng ba mẹ tớ ăn bữa cơm. Người nhà cậu rất nhiệt tình.”

“Kia là đương nhiên. Ba tớ nhiều tiền như vậy, có thể không nhiệt tình sao?” Phí Linh làm như đùa vui nói xong tự giễu cười một tiếng “Chờ lát nữa ăn cơm xong lại đi ra ngoài đi.”

“Mệt hả? đến đây anh trai ôm em ngủ.”

Phó Tường cảm nhận được rõ ràng tâm tình của Phí Linh giảm xuống, rất tự nhiên mà ôm người cùng nhau nằm xuống giường mềm.

“Ít ăn đậu hủ của tớ đi.” Phí Linh tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, lại không có đẩy người ra thật. Có lẽ thật sự quá mệt, nói xong liền nhắm hai mắt lại. chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Phó Tường đứng dậy, đem người ôm đặt ngay ngắn lên giường, lấy chăn đắp cẩn thận, nhẹ giọng nói “Phí Tiểu Linh, anh đợi em.”