Chương 7: Phó thẳng nam

Chương 7: Phó thẳng nam

Cơm nước xong xuôi thì cũng sắp đến giờ tàu khởi hành.

Lúc trước Phó Tường có hẹn trước ở spa, hai người quyết định quay về đến spa thư giãn, giữa chừng Phí Linh thoải mái quá nên ngủ mất. Phó Tường ngăn cản chuyên viên mát-xa không cần đánh thức Phí Linh dậy, sau đó cậu trực tiếp ôm người về phòng.

Phí Linh ngủ một giấc tận hai tiếng đồng hồ mới thức. Phó Tường nghe được tiếng động lấy nước trên đầu giường, cậu dịu dàng hỏi: “Thức rồi hả?”

Phí Linh mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Ừ… Phó Tường, mát-xa xong rồi sao?”

Giọng nói mới tỉnh ngủ tựa như con mèo nhỏ, mềm mại, yếu ớt cào cào trái tim người ta. Phó Tường chỉ cảm thấy l*иg ngực ngứa ngáy, cậu đưa tay ra vén lại mấy sợi tóc mai nghịch ngợm trên trán cô.

Rồi sau đó nghiêm túc trả lời: “Cậu ngủ suốt hai ngày, tàu sắp cập bến rồi đó.”

Phí Linh lập tức bật người dậy, sau khi tỉnh táo liền xấu hổ buồn bực mà đánh Phó Tường vài cái: “Cậu lại lừa tớ.”

Phó Tường cười khẽ một tiếng, cầm lấy ly nước đưa đến miệng cô: “Uống nước đi.”

Lúc mát-xa đã ngủ rồi, khi thức dậy lại vô cùng khát nước, Phí Linh ngoan ngoãn mà uống hơn phân nửa ly nước trên tay cậu.

“Cậu sao lại ôm tớ về phòng à? Tớ còn muốn làm nail cơ. Đừng nói là cậu không có hẹn trước cho tớ đó nha?”

“Chuyên viên làm nail bất ngờ bị thương ở tay, hủy hẹn rồi.” Phó Tường mặt không đổi sắc mà giải thích.

“Tớ không tin. Tàu lớn thế này mà chỉ có một chuyên viên làm nail, cậu không muốn đặt cho tớ thì nói.”

Phí Linh thở phì phò muốn xốc chăn lên, chuẩn bị cùng cậu tranh luận một trận, tuy nhiên cô bỗng phát hiện trên người mình chỉ có mỗi một bộ nội y, cho nên vội vàng bọc lấy chính mình.

Cô vừa hoảng vừa xấu hổ: “Cậu…. Cậu, cậu cởϊ qυầи áo của tớ?”

“Lúc tớ ôm cậu về, áo tắm đã bung ra, cho nên tớ tiện tay cởi luôn cho cậu. Bây giờ không còn sớm, thay quần áo đi tớ đưa cậu đi ăn cơm, muốn mặc đồ nào?”

Phó Tường giải thích xong thì kéo tủ quần áo ra, thân thiết hỏi.

“Cái màu đỏ kia kìa.”

Phí Linh kéo góc chăn, cúi đầu suy nghĩ rối rắm một hồi. Lúc ngẩng đầu lên nhìn tủ quần áo, ánh mắt liền sáng rực, chọn một cái váy đỏ hai dây.

“Đổi cái khác.”

Phó Tường nhìn chiếc váy khoét lưng, hở hang thiếu vải một cách đáng thương. Gân xanh trên trán đánh cái thịch. Cô bé này từ khi nào lại thích gợi cảm như vậy?

“Tớ không chịu! Tớ muốn cái này.” Phí Linh muốn nhảy thẳng xuống giường, tự mình lấy quần áo, chỉ là lại ngượng ngùng xốc chăn lên. Cuối cùng thì ngay lúc này trên người cô cũng chỉ có mỗi một bộ quần áσ ɭóŧ mà thôi.

“Tối sẽ lạnh, cái này không thích hợp, hơn nữa cậu lại không ngực không mông, vẫn là nên mặc cái này sẽ đẹp hơn.”

Phó Tường nói xong thì tự mình chọn cho cô một chiếc váy liền màu trắng phồng tay.

“Ai nói tớ không ngực không mông? Tớ muốn mặc màu đỏ, không muốn cái này. Cậu không đưa cho tớ, tớ tự mình lấy.”

Phí Linh giận dỗi, đẩy váy trắng qua một bên, cô bĩu môi thở phì phò trừng cậu.

“Được rồi, tự cậu lấy đi. Chỗ ăn lẩu hải sản đến 10 giờ là kết thúc, mà bây giờ đã 9 giờ. Chờ cậu thay xong quần áo thì có lẽ chỉ có thể đi ăn thức ăn nhanh.”

Phó Tường nghiêng người dựa tủ đầu giường, không hề có ý tránh ra.

“Cậu không được nhìn.”

Phí Linh ủ rũ, cô không có khả năng thật sự để thân thể trần trụi chạy đến tủ quần áo lấy đồ, chỉ có thể không cam lòng mà mặc chiếc váy liền thân màu trắng. Thậm chí cô còn rầu rĩ vì sao mình đi du lịch còn mang theo váy trắng chứ.

Phó Tường đưa lưng về phía cô, nghe được tất cả tiếng sột soạt thay quần áo ở phía sau, sau khi kết thúc cậu mới xoay người lại.

Không được mặc áo hai dây hở lưng như ý muốn, cả đường đi Phí Linh đều rầu rĩ không vui. Đó chính là món đồ cô đã hạ quyết tâm thật lớn, bỏ cả một tháng tiền tiêu vặt để mua, vô cùng tôn dáng, khi vừa mới được tung ra cô đã có mặc thử, đặc biệt gợi cảm.

Sau khi ăn lẩu xong tâm tình Phí Linh trở nên tốt hơn, có điều cô vẫn còn nhớ kỹ Phó Tường không cho mình mặc váy hai dây gợi cảm, cho nên không thèm để ý đến Phó Tường khuyên can mà đi làm đẹp.

“Cậu muốn làm thử một lần không?”

Niềm vui của con gái chỉ đơn giản như vậy, Phí Linh nhìn móng tay màu cam còn có trái tim nho nhỏ sáng lấp lánh, tâm trạng rất tốt, nhìn thấy Phó Tường thái độ cũng không còn nặng nề mà trêu chọc một câu.

Trước đây Phó Tường đã nhìn thấy người ta sơn móng tay lòe loẹt ở trên mạng, đối với mấy cô gái làm móng, cậu có chút không thích, nhưng mà đổi lại là Phí Linh thì cậu cảm thấy không có gì chán ghét.

Làn da Phí Linh rất trắng, ngón tay thon dài, màu sắc cùng tạo hình đều xinh đẹp.

Một màu cam thuần màu điểm thêm mấy viên đá nhỏ trên ngón tay, thật sự rất đáng yêu.

Phí Linh nhờ thợ làm móng chụp cho mình một bức ảnh thật đẹp, sau đó cô bỗng nảy ra ý tưởng, “Tớ muốn chân cũng làm kiểu này.”

Phó Tường liền đả kích cô ngay: “Mang tất vào không tiện.”

Phí Linh phản bác: “Tớ sẽ không mang tất.”

“Về nhà sẽ lạnh. Đi thôi, đến giờ ngủ rồi, cảm ơn chị.” Phó Tường nói rồi đứng dậy, chuẩn bị lôi Phí Linh về.

Phí Linh còn có chút không đành, thợ làm móng thấy thế cũng mở miệng khuyên nhủ “Cô bé nghe lời bạn trai đi, trời ấm lên hãy làm.”

“Cậu ấy không phải….”

Phí Linh nghe vậy thì đỏ mặt, cô muốn mở miệng giải thích, Phó Tường thấy thế cậu vui sướиɠ nói một câu cảm ơn rồi kéo người đi về.