Chương 31

Cách một khung cửa sổ, cảnh sông hòa cùng ánh đèn đường tạo thành một bức tranh tĩnh mịch.

Cảm nhận được sự nhớ nhung ỷ lại của người phía sau, cái ôm mềm mại ấm áp làm cho Lâm Tri Dạng giống như đạp lên bông, tâm như được cuốn theo gió trôi theo mây.

Nếu nói lúc trước còn tồn tại sự do dự khó nói, kể từ sau khi nhìn thấy gia trưởng của Úc Triệt, dù có xấu hổ và khẩn trương vô cùng, nhưng trong lòng cô dường như đã đưa ra được quyết định.

Úc Triệt đã dũng cảm mà đi một bước lớn, nàng không đem đoạn tình cảm này trở về lúc trước, để quan hệ này lại lần nữa không thấy được ánh sáng, như vậy là đủ rồi.

"Úc lão sư, gần đây chị hỏi nhiều câu hỏi nhỉ."

Trong giao tiếp đặt câu hỏi không phải là rất bình thường sao, Úc Triệt ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Lúc trước chị không có sao?"

Trên lưng nhẹ đi một chút, làm như nghĩ đến cái gì đó, Lâm Tri Dạng cười thành tiếng, "Trước kia đều là câu cầu khiến thôi."

Sông băng nói cái gì thì chính là cái đó.

"Lâm Tri Dạng." Úc Triệt vòng tay ôm thắt lưng, ghé sát vào tai người phụ nữ đang trêu chọc nàng, thấy cô vui vẻ, rầu rĩ nói: "Em lại nói sang chuyện khác rồi."

Vừa nói, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt hơn.

Lâm Tri Dạng là người tự do tự tại, liệu cô có phải đã quen với cuộc sống không có nàng rồi hay không, cảm thấy trân trọng những lợi ích khi không ở cùng nàng không?

Sự chân thành của nàng đều đã bày tỏ hết, mặc dù biết Úc Thành sẽ giúp mình giữ bí mật, trong nhà anh ấy là người giống mẹ nhất, nhưng không phải không có rủi ro, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tốt đễ ngênh chiến nó bất cứ lúc nào.

Nếu Lâm Tri Dạng nguyện ý hợp lại với nàng, sớm hay muốn đều phải đối mặt với chuyện này.

Trước đây nàng luôn tận lực bảo vệ cô.

Dù cho trong mắt Lâm Tri Dạng, cô nghĩ nàng chỉ coi cô là bạn giường có cũng được không có cũng được, dù cho nàng nhận được vô số lần oán niệm, nhưng nàng vẫn giống như kỵ sĩ bảo vệ nàng công chúa của mình, không để cho cô gái của mình phải đối mặt với một chút nguy hiểm nào.

Nàng lạnh lùng cố chấp dựng lên một bức tường băng, để lại Lâm Tri Dạng ở bên trong bức tường băng ấy lần này đến lần khác thất vọng, thế nhưng chí ít, gió mưa bên ngoài bức tường không thể thổi bay được chốn bình yên dịu dàng của nàng.

Nhưng tình cảm cuối cùng vẫn là chuyện của hai người, một mình nàng gian nan vật lộn để đổi lấy sự bình yên, tất cả chỉ là tạm bợ. Về lâu về dài, Lâm Tri Dạng khó có thể chịu đựng được, nên đã rời bỏ nàng.

Lúc này đây, Úc Triệt không còn cách nào khác, lại kéo cô vào vòng xoáy này.

Lâm Tri Dạng không lập tức trả lời, Úc Triệt im lặng suy nghĩ, rất nhanh cũng tính táo lại.

Sau khi rời khỏi ánh mặt trời, nàng khó có thể không thừa nhận nàng đã trở về cuộc sống như một cái xác không hồn, và cuối cùng nàng muốn quyết tâm đánh bay bóng đêm để giữ lấy ánh sáng ấy, nhưng ánh dương của nàng đang bình yên sống dưới tàng cây phù tang, không gì chắc chắn cô sẽ sẵn sàng cùng mình trải qua nhưng trắc trở này.

Trước khi cùng Lâm Tri Dạng quay lại với nhau, có lẽ nàng nên giải thích những gập ghềnh ở đoạn đường phía trước, bởi vì có thể cô sẽ cảm thấy hối hận.

Lâm Tri Dạng xoay người ôm lấy nàng, đang định mở miệng, Úc Triệt rất nhanh cắt ngang: "Em không cần trả lời chị bây giờ."

Ba chữ "Em đồng ý" ấp ủ trong miệng hồi lâu, đang muốn biểu đạt bằng phương thức thành khẩn nhất, đột nhiên bị chặn đứng lại, Lâm Tri Dạng áp trán vào nàng buồn cười nói: "Chị lại không muốn biết đáp án của em sao?"

Chóp mũi Lâm Tri Dạng nhẹ cọ vào mũi nàng, nhịp tim Úc Triệt vô thức đập nhanh, nhưng mặt đầy ngưng trọng: "Trước khi đồng ý, em có quyền được biết một chuyện quan trọng, chuyện này có liên quan đến việc sau này em có hối hận hay không."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Lâm Tri Dạng thầm đã đưa ra lựa chọn, tâm tình tốt liền nổi lên ý muốn trêu chọc: "Vậy có lẽ phải suy nghĩ lại một chút thật."

Lập tức ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng.

Lâm Tri Dạng giục: "Nói đi."

Khẽ mím môi, nhẹ thở ra một hơi, Úc Triệt bất động thanh sắc mà siết chặt vòng tay: "Đêm nay em ở lại đây được không?"

Lại một câu hỏi nữa.

Sự tình còn chưa nói rõ ràng, lại lần nữa nhắc về chuyện ngủ lại, Lâm Tri Dạng theo bản năng chống cự. Sau nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Úc Triệt thực sự rất nhớ cô?

Kìm nén du͙© vọиɠ bắt đầu cuồn cuộn trỗi dậy.

Suy cho cùng cô cũng không phải họ Liễu, không có bản lĩnh để mỹ nhân ngồi trong lòng mà không sinh ra du͙© vọиɠ.

Ánh mắt ái muội ba phần: "Chị muốn em ở lại sao?"

"Ừm." Sợ cô cự tuyệt, Úc Triệt thử cùng cô thương lượng: "Em ở lại, chị sẽ nói chuyện quan trọng kia được không."

"Lỡ như em không muốn nghe thì sao?"

Lâm Tri Dạng nghĩ, chỉ cần Úc Triệt thật tâm thật tình với cô, không vì đoạn tình cảm này mà phải xấu hổ, cô vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Môi mỏng khẽ mở: "Là về quá khứ của chị."

"Em sẽ ở lại." Lần này trả lời không chút do dự.

Lâm Tri Dạng muốn biết nhiều hơn về Úc Triệt, quá khứ của nàng nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật.

"Đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chị hãy nói cho em biết."

Suy nghĩ của cô không thay đổi, trước khi thảo luận một chuyện gì đó, không cần làm những chuyện vui vẻ quá độ đến tê tâm liệt não.

Úc Triệt mất mác buông lỏng tay, đầu ngón tay co quắp lại.

Nếu sau khi nói xong, Lâm Tri Dạng do dự, muốn có thời gian suy nghĩ, hoặc trực tiếp nói câu xin lỗi liền rời đi thì nàng biết phải làm sao.

Có lẽ đêm nay sẽ là đêm cuối cùng, bất luận thế nào, nàng muốn gần gũi với Lâm Tri Dạng hơn nữa, một cái ôm đơn giản không đủ đến lấp đầy lỗ hổng trong nội tâm nàng được.

Nắm lấy bàn tay đang quy củ hơn bao giờ hết của Lâm Tri Dạng, đặt nói lên eo mình, "Nghỉ ngơi thật tốt... Em không muốn chị sao?"

Từng hành động của nàng tràn ngập dụ hoặc, ánh mắt u nhã tĩnh mịch, giống như một đóa hoa cầu người đến hái, ngập ngừng muốn nói lại thôi, như giọt sương ướŧ áŧ.

Đối với người mình thích khó lòng mà lý trí được.

Lâm Tri Dạng bị mấy hành động kia đánh cho tơi bời, kéo cơ thể trắng nõi nhẹ gầy của nàng vào phòng, tuy rằng chỉ tới đây được hai lần, nhưng lại như như quen đường cũ.

Tiễn biệt nhiều ngày, cô tận tâm tận lực phóng hỏa, giữa chừng ngừng lại hỏi: "Nhà chị có bao ngón tay không?"

Sau một hồi mờ mịt suy nghĩ, Úc Triệt yếu ớt lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Em không mang sao?"

Đôi mắt đào hoa mang theo nụ cười quyến rũ cong cong, "Em rất rụt rè, sao lại mang mấy thứ đồ đó bên người chứ."

Úc Triệt giận dỗi, đột nhiên mở miệng nhỏ cắn vào lai cô, "Lâm Tri Dạng, em cố ý."

Mặc dù nàng có chút khiết phích, thế nhưng không phải lần nào cũng yêu cầu đeo bao ngón tay, tại sao tự dưng lại dừng lại vì cái này chứ.

Lâm Tri Dạng vẫn cố tình muốn tiếp tục bách lạp đồ luyến ái* của mình mà.

*Bách lạp đồ luyến ái là cách gọi của một triết học gia Plato về một loại tình cảm tinh thân giữa người với người, chỉ nói về tình cảm yêu đương, bài xích du͙© vọиɠ.

"Em đâu có đâu." Lâm Tri Dạng ngón tay thon dài xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Vậy chị giúp em cắt móng tay nha? Em sợ làm chị bị thương."

Nghe xong, vành tai thoáng chốc ửng hồng, Úc Triệt cố gắng bình tĩnh lại, nhìn kỹ ngón tay kia rồi nói: "Sẽ không đâu."

Không đợi Lâm Tri Dạng kịp phản ứng, nàng lại dùng thanh âm trong trẻo cùng lạnh lùng mời gọi: "Tiếp tục đi."

Lâm Tri Dạng không còn ý đình trêu đùa nữa.

Viên ngọc thô bị mất nay lại tìm được, giống như được ấp ủ lên men nhiều ngày, lúc bị vất giữa không trung bơ vơ, lúc lại được chìm trong nước ấm.

Mồ hôi thấm ướt sợi tóc, những thanh âm kìm nén nơi cổ họng, lần lượt không khống chế được mà thoát ra ngoài.

Một trận thân mật ăn ý đến cực điểm, tại thời điểm cơ thể và tâm trí bị lấp đầy trong hỗn loạn, Úc Triệt không còn chịu được nữa, không ngừng nói không muốn.

Lâm Tri Dạng càng nghe nàng nói không muốn càng muốn yêu nàng thì phải làm sao bây giờ.

Cô rất ích kỷ nha, ở lại cùng người yêu ngày đêm mong nhớ của mình, tìm lại được cảm giác thõa mãn đã mất từ lâu, liên khiến cô không muốn đánh mất thêm lần nào nữa.

Đồng hồ không tiếng động, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Sau khi kết thúc, Lâm Tri Dạng từng chút từng chút hôn an ủi nàng. Chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu của cô, Úc Triệt ngừng suy nghĩ miên man, tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Em ấy không phải là không muốn mình, chỉ đơn thuần là muốn bách lạp đồ luyến ái thôi đúng không?

Sau khi tắm xong, Lâm Tri Dạng hài lòng nằm trên giường, nguyên đầu nhìn dòng sông băng vẫn còn hơi xuân ửng hồng trên mặt: "Em đã vì tò mò mà hiến thân rồi, bây giờ em sẽ chăm chú lắng nghe đây."

Không đứng đắn, Úc Triệt vô thức giận dỗi liếc mắt nhìn cô.

Dây đàn lần thứ hai bị giật.

Chờ khi hai người bình phục, Úc Triệt sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: "Nếu như trước kia chị từng thích người khác, em có không vui không?"

Lâm Tri Dạng nghe xong những lời này khựng lại một chút, "Sẽ có một chút, nhưng không đến mức không vui, đó là quá khứ rồi, có sao đâu."

Ai cũng sẽ có quá khứ.

Úc Triệt lúc này mới yên tâm tiếp tục: "Bọn chị là bạn thời trung học, sau khi vào đại học, nàng theo đuổi chị hai năm. Vào kì nghỉ hè năm hai ấy, chị đã đáp ứng nàng."

"Ừm." Lâm Tri Dạng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, duỗi tay xoa đầu nàng.

"Khi đó tuổi còn quá trẻ, cho rằng chuyện này là chuyện của bản thân, tuy rằng chị không có come out, nhưng cũng không che giấu gì."

Úc Triệt đã không còn bộ dáng phong tình vạn chủng trước kia nữa, thần sắc bình tĩnh lạ thường, thậm chí có chút lãnh đạm, giống như đang kể câu chuyện của người khác: "Bọn chị đã hứa với nhau, sau này tốt nghiệp sẽ trở về Hoài Thành, mua một căn nhà, và ở bên nhau thật tốt."

Lâm Tri Dạng biết, một trong hai người có một người đã lỡ hẹn, nếu không đã không phải là cô ở nhà Úc Triệt đêm nay rồi.

"Nàng không làm được sao?"

"Đúng vậy, kỷ niệm hai năm vẫn chưa đến, nàng đã rời đi không một lời từ biệt."

"Tại sao chứ?" Lâm Tri Dạng cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, lo lắng Úc Triệt nhắc tới chuyện xưa sẽ thấy khổ sở.

"Lúc đó chị cũng không biết lí do. Nàng chỉ để lại cho chị một bức thư, nói nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi, lời hứa hẹn kia quá nặng nề, nàng là một nữ nhân, không đủ sức gánh thêm tương lai của một người khác nữa. Thời điểm chị thấy được bức thư, nàng đã ra nước ngoài rồi."

Nhiều năm qua đi, Úc Triệt đã dần quên cảm giác của mình khi đó, nàng chỉ biết thế giới lúc đó đã mất đi màu sắc, ký ức của nàng chỉ toàn là một màu xám trắng.

"Một năm sau, chị nhận được thiệp cưới của nàng. Sau đó, chị lại nhận được ảnh đầy tháng của con nàng. Nàng ở nước ngoài sống rất hạnh phúc, đứa bé lớn lên rất giống nàng." Nàng đã phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới tiếp thu được sự thật này.

"Chị ta có bệnh sao?"

Đau lòng cùng lửa giận bùng cháy, Lâm Tri Dạng nhíu màu, câu chửi thề mấp máy bên môi.

Sát nhân gϊếŧ tâm, đây là thể loại người yêu cũ gì vậy.

"Không phải nàng." Cảm nhận được sự nóng nảy của cô, Úc Triệt vỗ vỗ lưng an ủi cô, lắc đầu.

"Nàng đã từng nói nếu như chia tay, nàng sẽ không để cho chị biết tin tức của nàng nữa, bởi vì nàng không muốn chị bị tổn thương lần nữa, và chị cũng đồng ý với nàng như vậy. Dù cho thái độ của nàng có ác liệt hơn đi chăng nữa, một người rời đi không lời từ biệt, làm sao có thể buồn chán đến mức gửi cho chị thiệp cưới và ảnh chụp chứ."

Cơn giận dần nguôi ngoai, rất nhanh, một cơn ớn lạnh ập đến, "Vậy là ai chứ?"

Úc Triệt im lặng dừng lại một lúc, thẳng đến khi Lâm Tri Dạng đặt lên trán nàng một nụ hôn, ở trong vòng tay Lâm Tri Dạng nàng mới tiếp tục sắp xếp lời nói của mình.

"Thật kì lạ đúng không, vậy nên chị đã âm thầm điều tra, thành thật mà nói, những năm đó, chị đã từng sống không được mà chết cũng không sông, nên hiệu suất đương nhiên không cao. Trong lúc đó có một cô gái theo đuổi chị, chị đối với nàng không có cảm giác, nhưng cũng không phải không thừa nhận tình cảm của nàng. Đêm thất tịch năm đó, chị thử đồng ý lời mời của nàng, bọn chị đi xem phim và ăn uống, lúc trở về chị nói chị sẽ suy nghĩ."

Lâm Tri Dạng hỏi: "Chị muốn đồng ý nàng sao?"

"Không có. Trong lúc chị đang suy xét, nàng cũng rất kiên nhẫn, mỗi ngày đều chờ chị tan tầm, dẫn chị đến những quán ngon để ăn cơm, rồi lại đưa chị về nhà. Nàng là người rất tốt, nhưng chị vẫn cảm thấy còn thiếu điều gì đó. Đến khi chị không có biện pháp nào để lừa gạt bản thân, tính dứt khoát từ chối nàng, thì nàng lại nói mình được điều động đi công tác, phải đi phương bắc, sau này sẽ không quấy rầy chị. Sau đoạn tin nhắn đó, cả hai liền hoàn toàn chặt đứt liên hệ."

Lâm Tri Dạng buồn bực, "Lại đột nhiên như vậy sao?"

"Đúng là rất đột ngột, nàng thậm chí còn block chị. Chị tưởng do bản thân mình quá lạnh nhạt, do dự không quyết đoán khiến phụ một phần tâm ý của nàng, hại nàng phải thương tâm rời đi, cho nên chị cảm thấy rất áy náy. Nhưng chợt liên hệ nó với chuyện thiệp cưới và ảnh chụp lúc trước, chị liền có dự cảm rất lớn, có lẽ mọi nguyên nhân đều từ chị."

Dự cảm thấy nội dung phía sau mới là trọng điểm, Lâm Tri Dạng nín thở, dưới ánh đèn ngủ vàng ấm áp, ôn nhu nhìn người thương bên cạnh.

"Để kiểm chứng suy đoán của mình, chị đã thuê một nữ nhân để đóng giả người yêu. Cả hai mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, thậm chí, còn thường xuyên mời nàng đến nhà làm khách."

"Sau đó thì sao?" Lâm Tri Dạng chẳng bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này, khó có thể tưởng tượng, Úc Triệt lúc đó đã phải dùng tâm tư gì để kiểm chứng.

"Chỉ nửa tháng sau, nàng nhận được những lời đe dọa. Hoặc là rời Hoài Thành, sẽ được nhận công việc tốt hơn; Hoặc là chờ đợi những rắc rối tìm đến, sự nghiệp và cuộc sống của gia đình nàng cũng sẽ bị liên lụy.

Nàng làm theo những sắp xếp mà trước đó bọn chị đã chuẩn bị, nói rằng chị chơi đùa nàng vài ngày liền đã đá nàng, bọn chị vốn là đã chia tay rồi. Về sau cả hai hoàn toàn không liên lạc, nàng đã có bạn trai, mới xem như tạm an toàn."

Ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt của Lâm Tri Dạng, không muốn nhìn thấy cô không vui, Úc Triệt cười khổ: "Không ngoài ý muốn, hai năm trước, một tấm thiệp cưới khác cũng được chuyện đến cho chị."

"Là thiệp cưới của người thứ hai sao?"

Lâm Tri Dạng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Nàng không có kết hôn, hẳn là không thể tiếp thu được người khác phái."

"Cho nên người uy hϊếp các nàng đều là người nhà chị. Bọn họ đã sớm biết xu hướng tính dục của chị, liền âm thầm can thiệp?"

Lời vừa nói ra, Lâm Tri Dạng vô thức cảm thấy ớn lạnh, hiện tại đã là thời đại mới cởi mở hơn, nhưng đâu đó vẫn còn tồn tại gia đình gia trưởng cổ hủ. Úc Triệt lớn lên trong một gia đình như vậy, có thể không buồn sao?

Sông băng của cô chính là do bọn họ tạo ra.

Cho dù đã tạo thành thói quen, nhưng khi nói đến chuyện này, cảm xúc của Úc Triệt vẫn sa sút: "Sau khi xác định được là do họ, chị cuối cùng cũng hiểu được đời này có lẽ chị sẽ không có được hạnh phúc, chỉ có thể an phận thủ thường. Ba chị và chị cả đều là những người cực kỳ cố chấp, chị không có dũng khú giằng co với họ, chỉ có thể làm bộ như không biết gì. Vậy nên những năm sau chị vẫn luôn cô độc một mình, bọn họ cho rằng chị đã 'nghĩ thông suốt', bắt đầu vì chị mà tìm người xem mắt, chị chỉ có thể phối hợp với họ."

"Úc Triệt." Lâm Tri Dạng gọi nàng một tiếng.

"Cho đến khi gặp được em." Úc Triệt lấy lại tinh thần, khẽ cười: "Vốn dĩ chị đã thề son sắt sẽ dùng quãng đời cô độc còn lại để trừng phạt bọn họ, để cho họ biết, có một số việc, không phải có quyền có thế là có thể thao túng được. Nhưng sau khi gặp được em, vào thời điểm em còn chưa nghĩ sẽ theo đuổi chị như thế nào, chị liền đã thay đổi suy nghĩ, chỉ là đoạn thời gian trước khi chị vẫn luôn do dự.

Nếu quyết định cùng em ở bên nhau tương đương với việc sẽ sớm phải mất đi, chị không muốn gây phiền toái cho sự nghiệp cùng cuộc sống của em, không muốn em bị đe dọa, cho nên vẫn không chịu đồng ý."

Lâm Tri Dạng nhẹ hôn lên má nàng: "Nhưng cuối cùng vẫn đã đống ý rồi."

"Ưʍ. Để rồi định ra một đống quy tắc, không cho em làm cái này cái kia." Úc Triệt có chút hối hận mà nói: "Chị biết không có ai yêu đương như vậy, cũng biết đối với em không công bằng, chị cũng muốn gặp em nhiều hơn, cũng muốn dành thật nhiều thời gian cho em, nhưng chị lại sợ họ biết."

Ngốc chết mất.

"Vì sao lại không nói sớm cho em biết?"

Úc Triệt thấp giọng rầu rĩ nói: "Chị sợ em nghe xong sẽ sợ hãi, liền bỏ chạy đi mất."

Lâm Tri Dạng trực tiếp bật cười: "Vậy bây giờ không sợ em chạy sao?"

"Cũng có sợ. Nhưng nếu chúng ta muốn quang minh chính đại ở bên nhau, rất nhanh liền sẽ phải gặp những chuyện đó, chị không có cách nào không nói cho em biết trước được nữa." Bằng không, nàng mới không muốn nói.

Lâm Tri Dạng không nói lời nào liền hôn nàng, thời điểm đôi môi triền miên, mọi tiếc nuối cùng bất an đều như tiêu biến.

"Em không phải là các nàng."

Cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu nghiêm túc đảm bảo: "Em sẽ ở bên chị, cùng nhau ngênh đón gió dữ mưa rền, Úc Triệt, cảm ơn chị đã thẳng thắn với em."

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3