Chương 32

Thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng từ phía đông nam len lỏi qua những khe hở của rèm cửa, chiếu một chùm tia nắng vào nhà. Lọt vào tầm mắt đều là một tông màu xám trắng của đồ nội thất, tối giản lạnh lùng, khiến lòng người yên tĩnh.

Trong không gian quen thuộc, những cảm xúc quen thuộc ùa về, bất kể là tỉnh dậy sau cơn say, hay là vô cùng tỉnh táo mà thức dậy, đều như không có gì khác biệt, thứ nàng phải đối mặt vẫn là một căn phòng cô tịnh.

Không có bất kỳ mong đợi nào, bắt đầu một ngày theo những thứ đã sắp xếp trong lịch trình, hoàn thành từng cái một. Cứ ngày qua ngày.

Theo những cảm xúc tiêu cực đã tập thành quen, nàng co chân chuẩn bị xuống giường, lập tức cảm giác khó chịu trong người truyền đến.

Trận khó chịu này giống như mỗi lần tỉnh dậy sau cơn say rượu, khiến nàng phải nhíu mày, đồng thời trong lòng đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Lần này cảm giác quen thuộc mạnh mẽ hơn trước, không phải là do tự ngược đãi bản thân, mà là thuốc chữa tâm bệnh, có người đã đến chữa trị cho nàng.

Lâm Tri Dạng đã trở về rồi.

Sau này, nàng mục tiêu để hướng tới, cũng có người để chờ mong.

Chiếu lại dòng thời gian hôm qua, ôm nhau trò chuyện thâu đêm, cùng nhau mây mừa hứa hẹn cả đời...Nàng quay sang nhìn bên cạnh.

Cơn buồn ngủ tiêu tan.

Lâm Tri Dạng không có ở đây.

Sau những phút thẳng thắn bày tỏ với nhau tối qua, các nàng lần nữa ủi an nhau, Úc Triệt cảm nhận rõ ràng tình yêu của Lâm Tri Dạng, cô ôn nhu đến mức dường như sợ đem nàng làm vỡ vụn.

Lúc chính thức bắt đầu nghỉ ngơi, đã là hơn hai giờ sáng.

Nàng buồn ngủ đến mức trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Nhìn độ sáng của ánh nắng thì chắc đã gần trưa rồi, Lâm Tri Dạng hiếm khi dậy sớm hơn cô. Hay là do nàng dậy quá muộn.

Tỉnh lại không nhìn thấy người muốn gặp, ngoại trừ tấm ga trải giường nhàu nát nói cho nàng biết đêm hôm qua không phải mơ, còn khoảng trống bên cạnh khiến nàng vô cùng bất an. Sự hoảng loạn trong lý trí bị đánh thức điên cuồng sinh trưởng.

Lâm Tri Dạng không có cùng nàng rời giường.

Cô thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Có phải cô sẽ không muốn nữa rồi không?

Tầm mắt một lần nữa dừng ở tia sáng chíu trên sàn nhà, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng cũng ổn định.

Nàng tự trách mình suy nghĩ lung tung, Lâm Tri Dạng không phải là loại người như vậy, đêm qua, cô đã đảm báo với nàng rồi.

Có lẽ cô đang ở bên ngoài.

Không muốn biến thành hình ảnh trước kia, vừa thức dậy đã vội vàng tìm kiếm nửa kia. Úc Triệt không nhanh không chậm, rửa mặt tắm rửa một lúc rồi mới ra khỏi phòng.

Kết quả tìm một vòng cũng không tìm được thân ảnh của Lâm Tri Dạng.

Không vui chút nào, đang chuẩn bị gọi điện, lại nghĩ đến một khả năng, nàng xoay người đi về hướng ban công.

Quả nhiên, Lâm Tri Dạng trong bộ quần áo hôm qua nàng chuẩn bị cho đang ngồi khoanh chân trên ghế mây, tay cầm quyển sách. Đã gần mười giờ, nắng như thiêu đốt, ở góc độ phơi nắng mà nói, không thích hợp ở ngoài trời quá lâu.

Cô tự do không ngại ngần, thích làm gì thì làm.

Úc Triệt đứng ở đó, nhìn cô rất lâu.

Mùa đông năm ngoái, Lâm Tri Dạng nói chia tay với nàng, sáu tháng sau, nàng luôn cảm thấy rằng Lâm Tri Dạng không phải tay không rời đi, mà cô còn đem ba hồn bảy vía của nàng lấy đi một nửa.

Kể từ đó nàng như một lớp vỏ rỗng vô hồn.

Niềm vui đêm qua mang đến cho nàng sự an ủi vô cùng lớn, nhưng cũng giống như đồ ăn nhanh chỉ có thể no bụng chứ không có nhiều dinh dưỡng, sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn luôn hoang mang do dự. Thẳng đến giờ khắc này, nhìn thấy Lâm Tri Dạng nhàn hạ ngồi trên ban công nhà nàng, mặc quần áo nàng chuẩn bị, đọc sách, hóng gió, phơi nắng.

Nàng mới cảm thấy chân thật.

Cuộc sống trước đây nàng không dám mơ tới, hình như đã tới rồi.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lâm Tri Dạng quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng Úc lão sư."

"Chào buổi sáng." Úc Triệt vừa nói vừa lùi lại một bước, tránh ánh nắng trực tiếp chiếu vào mắt, "Em không nóng sao?"

"Hôm nay có gió, không sao đâu. Úc lão sư, ban công nhà chị một chút cây xanh cũng không có luôn á." Trống trải, mặc dù không nhiễm một hạt bụi, nhưng không có hơi thở của sự sống.

Tâm hơi động, Úc Triệt giả vờ bình tĩnh nói: "Chị không trồng đâu, nếu em muốn, thì có thể ở chỗ này trồng một ít."

"Được thôi, cái này là sở trường của em, mấy cây em trồng ở nhà sinh trưởng tốt lắm." Lâm Tri Dạng đóng sách lại, vui vẻ đi về phía nàng, "Đói bụng chưa? Em đã đặt đồ ăn rồi, một lát sẽ có ngay."

Úc Triệt nói: "Sao lại phải đặt, chị có thể làm được."

Biết rằng nàng có thể nấu ăn, nhưng Lâm Tri Dạng chính là không nỡ.

Giọng cô có chút trầm hư hỏng: "Úc lão sư tối qua đã làm việc vất vả như vậy, còn trực tiếp ngủ mất, em làm sao có thể để chị lại làm việc chứ."

Úc Triệt nghe xong liền đỏ mặt, nhanh chân bước đi, Lâm Tri Dạng giữ chặt một phen, "Ah, em nói đùa thôi, tức giận sao?"

Cô tiến đến trước mặt Úc Triệt, hôn lên môi nàng vài cái, nghiêm túc đánh giá: "Đúng thật là thẹn thùng rồi."

Sông băng vào mùa hè liền mau hòa tan, thật đáng yêu.

Cô cầm quyển sách trên tay giơ lên, "Úc lão sư, quyển《 Đệ tứ mạc》trên đầu giường chị không phải là quyển em tặng cho chị."

Trang lót không có lời chúc cô viết tặng cho nàng, chỉ có mấy chữ số sắc bén, hẳn là viết ngày mua sách.

Khi Úc Triệt mua sách, đều sẽ cẩn thận viết ngày tháng ở trang lót, để sau khi đọc xong cất lên, mỗi cuốn sách sẽ có ý nghĩa kỉ niệm hơn.

Nhưng giờ đây, khi nàng nhìn vào ngày tháng do chính mình viết lên, trong đầu nhưng vang lên tiêng trống, phảng phất nhưng một bức tường trắng được sơn lên đủ loại màu sắc sặc sỡ, cảm giác xấu hổi và chột dạ rất khó tránh khỏi.

Không chớp mắt, cô nhìn vào từng li từng tí cảm xúc thay đổi trên nét mặt của nàng, Lâm Tri Dạng ôn nhu nói: "Úc lão sư mua quyển 《 Đệ tứ mạc》mới, vậy quyển trước kia em tặng cho chị đâu rồi nhỉ."

Mỗi câu đều Úc lão sư, cuối câu còn nhấn nhá mạnh nhẹ đầy ẩn ý, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất của nàng.

Úc Triệt không có biện pháp giải thích.

Lúc trước khi Lâm Tri Dạng tặng cuốn sách cho nàng, cô đã hỏi nàng đã đọc sách của mình chưa, và đương nhiên câu trả lời của Úc Triệt là "Chưa".

Bây giờ lời nói dối hoàn toàn bị vạch trần, tự mình hại mình.

"Làm thầy người khác mà còn đi gạt người." Lâm Tri Dạng ôm nàng, giở giọng uy hϊếp nói: "Phải phạt chị mới được."

"Phạt cái gì cơ chứ?" Úc Triệt hỏi.

Lâm Tri Dạng cười, không nghĩ tới cái nàng để ý lại là cái này, "Vậy chị nói trước đi, vì sao lúc ấy lại muốn gạt em?"

Úc Triệt cứng họng, không đáp lời được. Đó là một loại bản năng, muốn cho mình thêm một chút hình tượng cao lãnh.

Nàng không thể nói trước đây mình đã đọc rất nhiều sách của Lâm Tri Dạng được, đơn giản là do hiệu sách làm poster của Lâm Tri Dạng để quảng bá quá mê người, nàng liền muốn cả một lố, hơn nữa còn chăm chỉ canh chừng weibo tác giả.

Như vậy có bị cười nhạo không nhỉ.

Đuôi lông mày khẽ giật giật, Úc Triệt như mọc ra một chút gai nhọn, chọc vào tâm tư Lâm Tri Dạng: "Chỉ là muốn trêu em mà thôi."

Đứa nhỏ cảm thấy mất mát còn giả vờ không sao, rất đáng yêu.

Lâm Tri Dạng giả vờ tức giận, "Tệ lắm luôn ấy."

Cô làm động tác muốn gặm cắn Úc Triệt, nhưng bị né tránh. Ở thời điểm đang đùa giỡn thì tiếng chuông cửa cắt ngang, đồ ăn đã được giao đến.

Lâm Tri Dạng gọi món canh hầm, vị thanh nhẹ, mùi thơm nồng, rất thích hợp cho bữa trưa nhẹ nhàng.

"Uống canh nhiều một chút, dạo này chị ốm quá."

Úc Triệt trước đây không béo, nhưng dáng người rất cân đối, đên qua bất kể là nắm tay hay ôm eo, cô luôn cảm thấy nàng quá gầy, giống như một cành liễu yếu ớt, đến nỗi mỗi khi nàng đạt kɧoáı ©ảʍ mà run lên, Lâm Tri Dạng đều phải thu lại lực độ, sợ chính mình lăn lộn sẽ làm nàng tan thành từng mảnh.

Kết hợp với nét mặt của cô, nghe được hàm ý của câu này, Úc Triệt ấp a ấp úng nghĩ, nàng chỉ có sụt mất bảy cân thôi mà.

Sau khi ăn xong, trong khi Lâm Tri Dạng đang thu dọn, Úc Triệt nhanh chóng vào phòng thay ga trải giường, ném bộ ga cũ vào máy giặt.

Sau khi nhấn nút "bắt đầu", nàng lại lần nữa thả trôi suy nghĩ, liệu đêm nay Lâm Tri Dạng có ở lại đây không.

Đột nhiên, nàng nghĩ đến hình như mình vẫn còn năm trong danh sách chặn của Lâm Tri Dạng, liền lấy di động gửi một dấu "." vào hộp hội thoại, đúng như dự đoán, quả nhiên kế bên tin nhắn là một dấu chấm than đỏ chói.

Người này thật sự là nhẫn tâm.

Ngủ thì đều đã ngủ rồi, nhưng phương thức liên hệ đều không nhớ nổi mà mở cho người ta.

Lúc Lâm Tri Dạng đi vào vừa vặn nhìn thấy sắc mặt của Úc Triệt, bối rối hỏi: "Sao thế chị?"

Liếc nhìn cô, nhìn bộ dáng vô tội ấy, lửa giận trong lòng Úc Triệt càng thêm nồng đậm: "Sau này em định liên lạc với chị như thế nào hả?"

"......" Lâm Tri Dạng móc di động ra: "Ah, thực xin lỗi!"

Tối qua quá kính động nên sáng sớm không ngủ được, sợ trằn trọc lại đánh thức Úc Triệt, nên cô rời giường luôn.

Đang bận nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua, nghĩ về việc làm thế nào để đối mặt với gia đình Úc Triệt. Nhưng lòng cô vẫn ngập tràn cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào khi được ôm nhau ngủ, ngọt ngào hơn khi phát hiện Úc Triệt đã mua sách của cô từ lâu nhưng giả vờ như chưa đọc.

Nói chung, là cô không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện "tương lai" làm sao để liên hệ với nàng, loại vấn đề này chỉ là một phần nhỏ xíu thôi.

Tự biết mình làm sai, cô im lặng nhanh tay kéo nàng ra khỏi danh sách chặn, cúi đầu gõ vài chữ rồi đưa màn hình cho Úc Triệt xem.

Phía trên dãy số kia là một dòng ghi chú tên "Úc lão sư", Úc Triệt nhìn liền không khỏi cảm thấy không vui.

Nhưng nàng không nói ra.

Trong ấn tượng của mình, Lâm Tri Dạng ngoại trừ gọi nàng là "Úc lão sư" chính là sẽ gọi cả họ lẫn tên, nàng cũng gọi Lâm Tri Dạng như vậy. Nhưng theo như tình hình hiện tại, những thứ như biệt danh không thực sự quan trọng.

Lâm Tri Dạng ở trước mặt nàng nhấn gọi qua, Úc Triệt: "?"

"Bắt máy đi."

Nghe theo nàng, nàng cũng làm theo Lâm Tri Dạng đặt di động bên tai, tai trái nghe thấy thanh âm trước nhất, tiếp theo đó là tiếng vang trong điện thoại nơi tai phải, người kia nói: "Về sau có thể liên hệ với chị như vậy chứ?"

Không biết vì cái gì, một chuyện nhàm chán như vậy, khi Lâm Tri Dạng làm, liền trở nên rất đáng yêu.

Úc Triệt tâm tình rất tốt mà nhỏ giọng trả lời với người bên kia đầu dây một câu: "Ừm."

Sau khi giặt rồi phơi ga trải giường, nàng đưa Lâm Tri Dạng vào thư phòng, tơi tòa lâu đài lego vẫn còn đó, lạc lõng với đồ đạc trong phòng.

Hai bên trái phải vẫn còn vương nhiều mảnh lego đang lắp ráp.

Lâm Tri Dạng ngạc nhiên hỏi: "Chị cũng bắt đầu thích lego à?"

Úc Triệt nhìn cô, gật đầu nói: "Là tâm huyết dâng trào thôi."

Trôi qua nhiều ngày đêm, nàng không thể cứ uống rượu mãi như thế được, chỉ có thể biến mình thành Lâm Tri Dạng, làm những chuyện cô thích, cô gắng củng cố niềm tin vào cuộc sống rạn nứt và vụn vỡ.

Lâm Tri Dạng mở một túi lego mới, sẵn sàng cùng nàng gϊếŧ thời gian, thuận miệng hỏi: "Hôm nay chị không có lớp sao?"

"Ừm."

Tối qua lúc Lâm Tri Dạng đang tắm, nàng đã nộp đơn xin nghỉ phép lần đầu tiên trong đầu tiên trong đời, hôm nay chỉ có một buổi học văn học trong một tuần, nàng đã dời lịch học sang tuần sau bù rồi.

Bởi vì Úc Triệt chưa bao giờ có kinh nghiệm xin nghỉ phép, kỳ thực có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn làm.

Chỉ lần này thôi, nàng muốn ở cùng Lâm Tri Dạng.

"Vậy thì tốt rồi, buổi chiều chị có thể ngủ thêm một giấc." Lâm Tri Dạng vừa trả lời tin nhắn vừa nói.

Úc Triệt hỏi: "Chiều này em còn có việc sao?"

"À em phải cùng Mạnh Dữ Cađi nhổ răng khôn, cậu ấy vừa gửi tin nhắn nhắc em không được thấy sắc quên bạn." Lâm Tri Dạng vui vẻ khi thấy người gặp họa: "Gần đây cậu ấy bị một người bạn nhỏ quấn cả ngày."

"A?"

"Là thực tập sinh công ty cậu ấy, còn chưa có tốt nghiệp." Lâm Tri Dạng vừa nói vừa nhắn qua một tin: "Để Hà Thấm đi cùng cậu không phải giống nhau sao?"

Bồ câu: [Cậu đi chết đi!]

Dù thế nào cũng không thể hỏi câu "Buổi tối em sẽ lại tới sao?" được, Lâm Tri Dạng cũng nói, gần đây nàng hỏi rất nhiều.

Có chút tham lam.

Tương lai còn dài, không nên vội vã.

Úc Triệt nghĩ vậy.

Trước khi tạm biệt, Lâm Tri Dạng ôm nàng, đôi mắt lấp lánh ánh sao: "Úc Triệt, yêu đương vui vẻ nha."

Sau khi cô rời đi, Úc Triệt đăng nhập vào tài khoản "Que kẹo vải vị bạc hà", len lén tuyên bố: "Cùng nhau vui vẻ nhé."

Ngay sau đó liền có thông báo "Lâm Tri Dạng" đã đăng weibo, nàng nhấn vào xem.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<