Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tri Dạng trực tiếp lái xe đỗ dưới công ty của Mạnh Dữ Ca, trong khi chờ đợi, lướt xem bình luận trên weibo, một dòng trạng thái "Tôi đang yêu" cảnh đẹp ý vui.

Lần này để mặc cho họ đoán trúng.

Dư quang thấy một bóng người đang đến gần, cô cất di động, vốn tưởng là Mạnh Dữ Ca, ngẩng đầu lên lại là Hà Thấm.

Đứa nhỏ cầm theo hai chiếc túi giấy, mặc áo thun quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa cao, trên môi nở nụ cười ngọt ngào rực rỡ.

Hai mắt sáng ngời chạy đến trước xe, tựa vào cửa xe nói: "Chị xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Thật trùng hợp." Lâm Tri Dạng khẽ nhướng mày, nhìn đồ trên tay cô ấy: "Em mua cà phê à?"

"Dạ, chị uống luôn nha." Hà Thấm nhiệt tình đưa cho cô một ly Latte Red Velvet 50 đường 50 đá, vừa mới cho đi liền gấp không chịu nổi muốn thu lợi về: "Vậy em có thể hỏi cái này không ạ?"

Lâm Tri Dạng từ chối thì bất kính, nhưng miệng cô cũng không vừa, thản nhiên cắm ống hút vào ly cà phê: "Vậy còn phải xem vấn đề em muốn hỏi là gì nữa."

Hà Thấm dứt khoát hỏi thẳng: "Chị và Mạnh trưởng nhóm là quan hệ gì vậy ạ?"

Đêm đó cô ấy nhìn thấy Lâm Tri Dạng liền cảm thấy có nguy cơ. Nụ cười của người chị xinh đẹp này thật quá mê người, giọng nói uyển chuyển dịu dàng, đôi mắt phong tình vạn chủng quyến rũ. Đặc biệt hơn cả là trông chị ấy rất quen thuộc với Mạnh Dữ Ca.

Nếu giữa hai người có gì đó, cô ấy sẽ là bên thứ ba, như vậy làm sao được, phải hỏi cho rõ ràng.

"Em cảm thấy thế nào?" Thử thăm dò, Lâm Tri Dạng thầm nghĩ, tôi mà là đối tượng của cậu ấy, em nghĩ tối hôm đó em có thể toàn thây về nhà sao.

"Chắc là bạn bè bình thường phải không ạ?" Hà Thấm nhìn từ biểu tình của Lâm Tri Dạng tìm ra được đáp án, thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt: "Vậy chị ấy có đối tượng rồi sao ạ?"

"Không có." Lâm Tri Dạng lộ vẻ mặt tiếc nuối, có gì nói đó.

Hà Thấm mắt chữ a mồm chữ o: "Trưởng nhóm đẹp như vậy mà vẫn chưa có đối tượng sao ạ?"

Lâm Tri Dạng thoáng nhìn đương sự đang từ phía sau cô bé đi tới, muốn trêu đùa tâm tư của người bạn nhỏ, tùy ý ngang ngược nói: "Chỉ lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, tôi đoán Mạnh trưởng nhóm của các em tính tình quá khó ở, người theo đuổi chống đỡ không được, đều biết khó mà lui."

Hà Thấm cũng cảm thấy hợp lý: "Chị nói đúng, quả thật tính tình của chị ấy khó ở thật."

Ngoại trừ tối hôm đó giả vờ say rượu quấn lấy Mạnh Dữ Ca cùng cô ấy về nhà, bình thường ở công ty Mạnh Dữ Ca rất nghiêm khắc, sẽ không bao giờ đùa giỡn với cô ấy, khi cô ấy làm sai sẽ mắng ngay, thật không có thiện cảm chút nào. Nói thì nói vậy, nhưng cô ấy sẽ không lùi bước.

Dù có khó khăn thì cô ấy sẽ đương đầu, trời đã định rồi.

Đang muốn hỏi thêm vài cái, nhạy bén nhận thấy đối mắt đào hoa của Lâm Tri Dạng cong thành hình lưỡi liềm, nụ cười khoa trương đến mức quỷ dị, ánh mắt quét qua sau lưng cô.

Hà Thấm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, tóc gáy dựng lên, cứng ngắc quay đầu lại, nặn ra một nụ cười sượng trân: "Trưởng nhóm, chị xuống rồi ạ."

"Tính tình tôi khó ở." Mạnh Dữ Ca bình tĩnh mà lặp lại một lần, đối với vẻ nhút nhát của đứa nhỏ liền gật đầu: "Đừng có nhiều chuyện nữa, nhanh đi lên làm việc, buổi tối trước 8 giờ gửi ảnh cho tôi."

Trước 8 giờ? Lại phải tăng ca à?

Hôm nay là thứ sáu, thông thường nhất định sẽ được tan làm đúng giờ, đây nhất định là trả thù!

Hà Thấm nhìn về phía Lâm Tri Dạng, chợt hiểu cái gì gọi lại trên đời bốn bể đều là hiểm nguy, vội vàng giải thích: "Trưởng nhóm, hãy nghe em giải thích, em không phải có ý đó!"

Mạnh Dữ Ca cũng không muốn để ý đến cô ấy nữa, đi vòng qua ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nướu răng càng lúc càng đau, tất cả đều như bị chọc tức.

Lâm Tri Dạng vươn tay ra khỏi cửa xe vẫy vẫy: "Người bạn nhỏ, cảm ơn ly cà phê của em nha. Làm việc thật tốt, sớm hoàn thành công việc nha."

Hà Thấm kiềm chế vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn quan tâm đến hình tượng xinh đẹp trước mặt Mạnh Dữ Ca, khom lưng giả vờ cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị đã nhắc nhở -- chị đợi đấy!"

Nói xong liền bỏ chạy khỏi hiện trường.

Lâm Tri Dạng cười to, trêu được người bạn nhỏ này thật có cảm giác thành tựu.

Một cơn gió thổi qua mang theo hơi nóng như thiêu như đốt, bỗng nhiên nghĩ đến khi nãy ở nhà Úc Triệt hỏi nàng vì sao mua sách của cô nhưng vẫn muốn gạt cô, lúc đó Úc Triệt nói: "Chị chỉ muốn trêu em thôi."

Sở dĩ người lớn tuổi hơn luôn muốn khi dễ người bạn nhỏ là quy luật tự nhiên muôn thuở sao?

Cô ở trong lòng thầm nói với Úc Triệt: "Chị cũng đợi đấy."

Trò đùa xấu xa của Lâm Tri Dạng quá đánh ghét, làm sao Mạnh Dữ Ca có thể không biết cô đang cố ý lừa Hà Thấm, bắt đầu gây hấn: "Cậu lớn hơn Hà Thấm có ba bốn tuổi, liền kêu người ta là người bạn nhỏ, Úc Triệt cũng kêu cậu như vậy sao hả?"

Lâm Tri Dạng nhìn kính chiếu hậu, khởi động xe, thành thật mà nói: "Úc lão sư thường gọi tớ là mãnh 1* đó."

*Mãnh 1: kiểu công mạnh mẽ đồ đó

"?" Mạnh Dữ Ca mắt trợn trắng, với tính cách của Úc Triệt, chỉ sợ có dọa cắt đầu lưỡi nàng cũng không nói mấy loại lời này. "Thôi đi, dẹp cái sự đắc ý của cậu ngay, nhìn tớ còn đau răng hơn."

"Mạnh tiểu thư, cậu đau răng liền trách tớ sao, năm ngoái rõ ràng tớ đã khuyên cậu đi nhổ răng khôn rồi mà, chính là do cậu sợ đau."

Mạnh Dữ Ca bụm mặt.

Răng khôn đang bình yên vô sự ai lại muốn đến bệnh viện chịu đau, nhưng một khi nó bị viêm, cô ấy hận muốn lấy kìm tự nhổ nó ra cho rồi, "Hôm nay phải xin nghỉ ba giờ, tớ cần phải tống nó đi quy thiên."

Nói xong, cô ấy liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới Lâm Tri Dạng: "Quần áo của cậu, của Úc Triệt sao?"

Áo sơ mi trắng tinh, quần ống rộng đen, mặc dù Lâm Tri Dạng cũng hay thích mặt như vậy, nhưng cô ấy nhớ hôm qua Lâm Tri Dạng tay không rời cửa.

"Ừm." Lâm Tri Dạng vẻ mặt ngượng ngùng, "Tớ thay váy rồi, còn chưa kịp giặt."

Mặc quần áo của Úc Triệt, cô rất vui vẻ.

Mạnh Dữ Ca đang đau đớn không muốn nói chuyện ê răng này, nghĩ đến tối qua nhận được tin nhắn cầu cứu: "Hôm qua cậu nói cậu cùng anh trai cô ấy ăn cơm sao?"

Lâm Tri Dạng kiêu ngạo: "Đúng đó, Úc lão sư bạo lắm, còn chưa có quay lại với nhau, trực tiếp gọi anh trai đến phỏng vấn tớ." Nhưng cũng hy vọng vượt qua bài kiểm tra, chứ sợ sau này gặp cửa ải lớn hơn, anh vợ chắc chắn là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Nhưng lần này lại nhận được rất nhiều sự đồng tình, Mạnh Dữ Ca gật đầu: "Quả nhiên không giống những việc Úc Triệt sẽ làm."

"Ừm, cho nên thành ý là vô giá mà."

Mạnh Dữ Ca trêu chọc: "Đêm đó là lấy thân báo đáp sao?"

"Đương nhiên rồi." Lâm Tri Dạng dần thu lại bộ dáng tươi cười, chính thức thông báo cho cô ấy: "Bọn tớ bắt đầu hẹn hò rồi, là kiểu công khai đó."

"Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?"

"Ừm, chị ấy giúp tớ chuẩn bị tâm lý rất tốt, tớ cũng nghĩ kỹ rồi." Bởi biết Úc Triệt sẽ luôn đi cùng mình nên Lâm Tri Dạng không còn lo lắng những vấn đề đó nữa: "Dữ Ca, Úc gia, cậu có biết không?"

"Làm sao vậy, vẫn sợ à?"

"Tớ chỉ suy nghĩ thôi, nếu về sau nhà chị ấy có người ngăn cản, tớ phải biết làm sao để thuyết phục bọn họ."

Mạnh Dữ Ca suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu im lặng.

Bắt đầu từ Minh Tiêu Kiều cô ấy cũng biết được ít chuyện, bắt đầu từ ông ba nhà Úc Triệt, ông bà nội ông bà ngoại trước đều là tai to mặt lớn trên đất Hoài Thành. Ba nàng vẫn chưa về hưu, dậm chân một cái có thể rung chuyển Hoài Thành là không vấn đề gì.

Trong nhà có chị cả và anh hai, tất cả đều làm về chính trị, tuy nói là gia đình rất yêu thương nhau, nhưng không khỏi làm người ta lạnh run người.

"Tớ đây mặc kệ, cho dù bọn họ một tay che trời, am hiểu đùa bỡn lòng người, thì cũng không thể tùy tiện hủy hoại tương lai của người khác được." Nhớ tới quá khứ của Úc Triệt, cô liền thấy đau lòng, đám người này thật sự có thể làm như vậy. Bọn họ đã hủy hoại Úc Triệt nhiều năm như vậy, vẫn còn muốn tiếp tục sao?

Giờ đây ngay cả người anh cả nhã nhặn vui tình kia cô cũng dần mất hảo cảm, còn tưởng là một người anh cuồng em gái, bảo vệ em mình, nào đâu cũng là một trong những người khởi xướng mà thôi.

Lâm Tri Dạng đăng kí khám bệnh chỗ người quen, là bác sĩ bạn của bố cô, vị bác sĩ thấy Lâm Tri Dạng liền chào hỏi đôi câu: "Đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, đã có đối tượng chưa?"

"A----" Mạnh Dữ Ca che nửa khuôn mặt, biểu tình đau đớn: "Bác sĩ, cứu mạng, con sắp chết rồi."

Lâm Tri Dạng ở trong lòng thầm giơ ngón tay cái với cô ấy, đúng là bạn thân, hóa giải kịp thời.

Giọng nữ bác sĩ nhẹ nhàng: "Được rồi, không sao đâu, đừng sợ."

Chụp phim xong, chích gây tê, bắt đầu chính thức nhổ răng.

Nữ bác sĩ giọng nói ôn nhu: "Không có việc gì không có việc gì, không sợ nha."

Lâm Tri Dạng thấy vị bác sĩ dùng lực không nhỏ chút nào, dưới sự giúp đỡ của y tá, đao to búa lớn rút ra được một con giác thú bốn sừng cường tráng.

Mập mạp, sắc bén và góc cạnh, mọc theo chiều ngang bên dưới nướu, chẳng trách Mạnh Dữ Ca lại bị vật như vậy.

Thấy Lâm Tri Dạng cảm thấy hứng thú, nữ bác sĩ dùng kẹp nha khoa gắp cho vào túi zip đưa cho cô.

Lâm Tri Dạng lập tức chụp lại đăng lên vòng bạn bè: "Vật nhỏ của Mạnh Dữ Ca lớn lên cũng thật khác biệt nha."

Một phút sau, Minh Tiêu Kiều bình luận: "Ơ kìa ảnh chưa tải lên kịp mới thấy caption thôi, là gì thế, làm tớ phấn khích quá."

Lâm Tri Dạng trả lời: "Chỉ giỏi suy bụng ta ra bụng người."

Trong khoảng nửa tiếng ngồi lại theo dõi, Mạnh Dữ Ca, người đang đợi thuốc mê tan, mở vòng bạn bè lên: "???"

Sau khi từ bệnh viện trở về, miệng Mạnh Dữ Ca bắt đầu sưng lên kèm theo đau đớn, lê lết cơ thể yếu ớt về phòng nằm xuống.

Sau khi trời tối, Lâm Tri Dạng khó có dịp đảm đang nấu xong một ít cháo trắng cho cô ấy.

Úc Triệt đã không liên lạc với cô kể từ khi cô rời đi vào buổi chiều, vừa lúc rãnh rỗi, cô muốn tìm một chủ đề trò chuyện với Úc Triệt, nhưng lại không biết cái gì thú vị để nói.

Ban ngày ở bên cạnh nhau nên không nghĩ nhiều, đêm vừa đến lai có cảm giác nhớ người bên gối. Sao hôm nay Úc Triệt không chịu hỏi thăm cô chứ.

Sầu khổ được một lúc, mỹ nhân kế chợt nảy lên trong đầu, cô đặc biệt chọn những bức ảnh mới chụp ở phòng gym, tô tô vẽ vè màu trắng ẩn ẩn hiện hiện, rồi gửi cho Úc Triệt, [Thấy em tập cơ bụng 11* đẹp hông?]

*Nó đây nè, tìm ảnh cho mấy bà mê chơi, thấy tui dể thương hông (fact: mẫu ảnh là bồ tui á >.<)Băng Xuyên Tiệm Noãn - Chương 33Úc lão sư: [Ừm.]

Thế nào mà có mỗi chữ "Ừm" thế này, Lâm Tri Dạng cố gắng châm thêm lửa, [Tối qua tận chứng kiến tận mắt có đẹp hơn trong ảnh không?]

Úc lão sư: [Tối qua chị không để ý.]

[?]

Lâm Tri Dạng: [Vậy chứ chị để ý tới cái gì?]

Úc lão sư: [Phi lễ chớ nhìn*.]

*Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.

Lâm Tri Dạng: [Vất vả lắm mới tập được đó, nói không chừng vài bữa nữa sẽ không còn, chị không muốn nắm bắt cơ hội thật sao?]

Úc lão sư: [Lần sau sẽ xem thật kỹ.]

Lâm Tri Dạng: [Người xưa có câu 'chọn ngày chi bằng nhằm ngày', hôm nay chị có muốn không?]

Mạnh Dữ Ca vừa uống cháo xong, nhìn thấy có một con chó nhỏ đang dí mặt vào di động ngây ngô cười cười, cầm chén đặt thật mạnh lên bàn, vốn định mắng người. Vừa mở miệng liền phải chịu đau, chỉ có thể nhỏ giọng chịu thua nói: "Đi rửa bát, xong rồi cút đi ngay, đừng ở nhà làm phiền tớ."

Lâm Tri Dạng hưng phấn đứng dậy làm động tác 'OK': "Báo cáo sĩ quan, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Nói xong hào hứng đi rửa bát, tắm rửa, thay quần áo rồi chạy phắng ra ngoài, nửa tiếng sau mới đến nơi, bấm chuông không bao lâu, Úc Triệt đã ra mở cửa.

Lâm Tri Dạng thay giày, ở huyền quan muốn trêu chọc nàng, giả bộ cao hứng muốn cho nàng xem: "Chị muốn xem không?"

Vốn tưởng Úc Triệt sẽ cảm thấy xấu hổ nói "lúc ngủ rồi xem", nào ngờ mức độ tiếp thu của Úc Triệt cũng thật cao, thật sự gật đầu đồng ý, "Em nhấc áo lên đi."

Chơi với lửa có ngày chết cháy, Lâm Tri Dạng ngây ngốc tại chỗ, lập tức ngoan ngoãn câu nệ, bắt đầu suy nghĩ vừa mới vào cửa liền làm loại chuyện này, thích hợp sao?

Thế nhưng Úc Triệt không chỉ đồng ý mà còn nghiêm túc chờ đợi, như thể nàng thực sự muốn xem vóc dáng của cô vậy.

Không muốn tỏ vẻ rụt rè trước mặt Úc Triệt, không thể làm gì khác đành phải căng da đầu vén vạt áo lên, để lộ làn da trắng nõn, đường cong múi bụng chạy rõ từ viền áo ngực đen đi xuống.

Vốn dĩ cho rằng chỉ cần nhìn một cái là được rồi, ai ngờ Úc Triệt bỗng dưng ngồi thụp xuống, nhẹ nhàng ra lệnh: "Đừng nhúc nhích.". Là câu cầu khiến.

Nàng vươn ngón rõ chạm vào phía bên phải bụng dưới của Lâm Tri Dạng, không cảm xúc nhẹ giọng nói: "Phẫu thuật, để lại sẹo."

Trong phòng khách khí lạnh vừa đủ khiến đầu ngón tay nàng trở nên lạnh hơn, chạm vào khiến da thịt nóng lên, nhiệt độ nóng bỏng lan ra.

Lúc phẫu thuật ruột thừa là vào tháng tư, đã ba tháng trôi qua, vết thương đã sớm khép lại, để lại một vết sẹo trắng 2cm, bình thường nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, nhưng lúc này khi khuôn mặt Úc Triệt đối diện, cùng ngọn đèn trắng sáng lạnh lẽo nơi huyền quan, khiến vết sẹo lộ ra rõ ràng hơn.

Biết rõ cô đã không còn đau nữa, nhưng nàng vẫn muốn thổi một chút.

Lâm Tri Dạng là người chịu đau không giỏi, trước đây cô từng la hét ỉ ôi kêu đau khi ngón tay vô tình bị trang sách cắt trúng. Phẫu thuật chắc chắn sẽ khó chịu hơn, lúc ấy nàng cũng muốn đi gặp cô, cũng muốn được chăm sóc cô, nhưng cô lại không muốn nhận một cuộc gọi nào của nàng.

Lâm Tri Dạng bị nàng nhẹ nhàng chọc một cái, cảm nhận được ánh mắt Úc Triệt ngừng ở nơi đó, có chút thở không thông. Đang muốn nói "chị đứng lên đi đã", lại trơ mắt nhìn thấy Úc Triệt áp sát lên eo của mình, ở vết sẹo nơi đó, thành kính lưu lại một nụ hôn.

Sau đó, thật cẩn thận mà liếʍ một chút, ẩm ướt.

Đại não chợt trống rỗng, sao băng trong nháy mắt bay xoẹt ngang bầu trời, tên lửa bắn giữa cánh đồng hoang vu, khắp núi đồi đều như bị thiêu cháy.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<