Quyển 2 - Chương 52

Nhưng Bùi Diễm giờ phút này bỗng chợt nhận ra, giả như… Nàng không phải là do ngoại lực ép buộc mà cự tuyệt mình thì sao? Hắn biết rõ mình đang suy diễn quá nhiều, nhưng sau khi cảm giác được hơi thở rối loạn của Dao Cơ, khoé môi Bùi Diễm mỉm cười, cánh tay ẩn dưới lớp áo bất tri bất giác nắm chặt thành quyền.

Có lẽ sự bất thường của nàng đối với Diệp Trọng Lâu xuất phát từ sợ hãi, hoặc có lẽ căn bản là chính hắn đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng lúc này trong lòng Bùi Diễm vô cùng phức tạp, lại phải khách khí tiếp chuyện với Diệp Trọng Lâu, trong thâm tâm Bùi Diễm muốn đem hắn ta đuổi ra khỏi phủ.

Đương nhiên, hắn không thể làm như thế. Bởi vì mẫu thân cùng Nhạc Âm phu nhân là người quen cũ, hắn còn phải trưng ra bộ mặt tươi cười mời Diệp Trọng Lâu lưu lại dùng cơm. Dao Cơ kính trọng yêu hắn, xem hắn là người cao thượng trong sáng, nàng thật không biết rằng trong thâm tâm hắn lại dối trá và nổi lên sự ghen tuông như vậy.

“Bùi công tử đã có lòng, Diệp mỗ từ chối thì thật là bất kính.”

Mọi người đã dời đến đại sảnh, bọn hạ nhân sớm đã đem đầy món ăn trân quý bày trên bàn ăn, Bùi Diễm mời Diệp Trọng Lâu ngồi vào ghế, các nha hoàn đứng sau Diệp Trọng Lâu chờ đợi sai bảo, Dao Cơ vội cũng thuận thế đứng phía sau Bùi Diễm.

“Ngươi ngồi xuống đi.” Bùi Diễm bỗng nhiên nói.

Dao Cơ ngẩn ra, nàng ở trên danh nghĩa là nha hoàn của Bùi phủ, sao lại có tư cách ngồi chung bàn với khách nhân? Bùi Diễm dùng lực túm nàng cánh tay đem nàng ấn trên ghế bên cạnh, trong miệng cười nói: “Ta đau lòng cho nàng, thỉnh Diệp lâu chủ không lấy làm phiền lòng.”

Diệp Trọng Lâu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn: “Diệp mỗ là khách tất nhiên nghe theo chủ.”

Hành động này thật sự là quá thất lễ, từ trước tới nay một người cư xử hoàn hảo như Bùi Diễm chưa từng làm ra chuyện này, có thể nói đây phá lệ. Không chỉ Dao Cơ, những hạ nhân khác trong phòng không khỏi kinh ngạc, cuống quít cúi đầu xuống. Dao Cơ chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, thiếu gia rốt cuộc đang muốn làm gì?

Chẳng lẽ là hắn không muốn cùng Diệp Trọng Lâu tiếp xúc quá nhiều, cho nên mới nhân cơ hội này bày tỏ thái độ? Hay là… Hắn đã tra ra được điều gì không thích hợp rồi. Nghĩ đến thân phận mình có lẽ sẽ bị vạch trần, trong lòng Dao Cơ liền rối loạn, nếu không phải đã trải qua huấn luyện nhiều năm, chỉ sợ nàng cầm đũa ngọc lên tay đều đã run lẩy bẩy.

Lúc này nàng chỉ có thể cố gắng hết sức làm chính mình bình tĩnh lại, làm ra bộ dáng dường như không có việc gì, đưa tay gắp miếng măng trên đĩa bạc. Bỗng nhiên, nàng “A” một tiếng, tay nhỏ run rẩy, miếng măng nhỏ đã rơi trên trên bàn.

“Làm sao vậy?” Bùi Diễm quan tâm hỏi.

“Không có gì,” Dao Cơ rũ mắt, “Là nô tỳ giữ không chặt.”

“Thôi” Bùi Diễm ôn nhã nói, “Nàng cứ ngồi đó, muốn ăn cái gì, ta sẽ gắp cho.” Dứt lời liền gắp măng bỏ vào bát Dao Cơ, Dao Cơ biết rõ không thể nhìn thấy, thế nhưng cặp mắt đen kia lại hàm chứa đầy ý cười ôn nhu nhìn nàng, tay phải run run gắp măng bỏ vào miệng.

Bùi Diễm lại quay đầu tiếp chuyện cùng Diệp Trọng Lâu.

Ở phía dưới bàn không có ai nhìn thấy, một tay khác của hắn lại xốc lên làn váy Dao Cơ lên, men theo đường cong bắp chân cân xứng của thiếu nữ hướng lên trên, ngừng ở chỗ bắp đùi.

Chính với cái chạm này, Dao Cơ mới vừa rồi không cẩn thận phát ra thanh âm. Nàng không nghĩ tới Bùi Diễm thế mà ở trước mặt công chúng làm ra sự tình này, nàng vừa kinh sợ vừa hổ thẹn, vội cúi đầu che giấu hai rạng đỏ trên gò má. Mà Bùi Diễm cũng không thu liễm, bàn tay to cách lớp tiểu khố dưới váy nàng sờ vào khe thịt giữa hai chân, đầu ngón tay phác hoạ đường cong của hoa môi, vuốt ve một lát liền cảm giác được sự ướŧ áŧ từ sau lớp vải chảy ra, bàn tay to của nam nhân lại càng thêm tùy hứng, thọc vào đường may dưới lớp vải, di chuyển lên xuống nới lỏng cái miệng ướŧ áŧ một chút, dường như muốn đút ngón tay vào.

Dao Cơ cuống quít kẹp lấy hai chân, cả người đã run rẩy đến lợi hại. Hơi thở của nàng trở nên mất tự nhiên càng thêm dồn dập, tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy đũa ngọc, cũng không nói lời nào, mà là cúi đầu cắn mạnh môi dưới, không để cho chính mình phát ra một chút thanh âm.

Đáng tiếc vô luận nàng ẩn nhẫn như thế nào, Diệp Trọng Lâu sao lại không nhận ra khác thường được. Người luyện võ lâu năm như hắn giác quan rất nhanh nhạy, những hạ nhân khác trong phòng có thể sẽ không phát hiện ra điều kì lạ, thế nhưng Diệp Trọng Lâu nội công thâm hậu, làm sao mà không phát hiện ra được?

Tầm mắt lạnh băng của người đàn ông dừng lại một lát trên người Dao Cơ, thực mau liền dời đi.