Quyển 2 - Chương 53

“Là món ăn không hợp khẩu vị ăn uống của Diệp lâu chủ sao?”

Ánh mắt thoáng qua của Diệp Trọng Lâu làm Dao Cơ khẩn trương đến mức tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Bị ngón tay thon dài của nam nhân vuốt ve huyệt khẩu không tự giác mà co chặt, thế nhưng đem ngón tay kia cách lớp vải dệt liếʍ mυ"ŧ đi vào một chút. Lúc này nghe được âm thanh bình thản mang theo ý cười của Bùi Diễm vang lên, cả người nàng run rẩy cơ hồ muốn ngất đi.

Nàng chưa bao giờ trải qua thời điểm cảm thấy hổ thẹn như vậy, cho dù là kiếp trước có cùng Tông Tuyển dã ngoại làm bậy, khi đó thế giới rộng lớn cũng chỉ có hai người. Lúc này nàng lại đang bị người mình yêu đùa bỡn trước mặt nam nhân khác. Nét mặt Bùi Diễm càng vân đạm phong khinh, càng làm cho Dao Cơ cảm thấy thẹn vô cùng. Nghĩ đến Diệp Trọng Lâu còn từng nhìn qua việc nàng thủ da^ʍ, Dao Cơ chỉ ước rằng mình có thể ngất xỉu ngay tại đây, nàng mới thoát khỏi cảnh đùa bỡn như này.

Bùi Diễm dường như cũng không biết hành vi đùa bỡn này mang đến cho Dao Cơ bao nhiêu tra tấn, không thấy Diệp Trọng Lâu đáp lời, cười cười: “Diệp lâu chủ?” Đồng thời vừa nói chuyện, ngón tay nắm qυầи ɭóŧ ma sát âm hạch nho nhỏ phía dưới, véo một cái nặng nề.

“A…” Dao Cơ rốt cuộc cũng không kìm nén được kêu ưm ư, duyên dáng hét to một tiếng sau vội vàng che miệng lại, đôi mắt to ẩn dưới lớp dưới tóc mái đã ngập nước, vừa thẹn vừa hoảng sợ mang theo khí thế mê người.

Diệp Trọng Lâu chợt đứng dậy, ngữ khí lạnh băng: “Xem ra Bùi công tử còn có việc khác phải làm, Diệp mỗ không quấy rầy ngài nữa.” Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.

Diệp Trọng Lâu vừa đi, theo tín hiệu của Bùi Diễm, những hạ nhân khác trong phòng lập tức lui đi hết. Bùi Diễm bắt lấy eo thon của thiếu nữ ôm nàng vào trong l*иg ngực, nhưng lại cảm giác hai bàn tay nhỏ của nàng đang dùng sức đẩy hắn ra, âm thanh Dao Cơ mang theo khóc nức nở vang lên: “Buông ta ra, ngài… vì sao ngài lại phải làm nhục nhã ta như vậy!”

“Nhục nhã?” Bùi Diễm chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, đột nhiên bóp chặt lấy cằm thiếu nữ cằm bắt nàng nhìn thẳng vào mình, lúc này hắn hy vọng mình không phải là một người mù, có thể sử dụng đôi mắt nhìn ngắm biểu tình lúc này trên khuôn mặt nhỏ của nàng.

Đúng vậy, thật sự nhục nhã.

Hắn cố ý làm vậy, bởi vì nỗi sợ hãi không rõ trong lòng mà gần như ác ý chơi trò đùa bỡn tiểu nhân nhi ở trước mặt Diệp Trọng Lâu. Hắn rõ ràng biết như vậy sẽ xúc phạm tới nàng, biết rõ chính mình có bao nhiêu vô sỉ. Tựa như kẻ đang mắc căn bệnh nan y đầy nguy kịch, hắn ghen ghét, sợ hãi, không màng tất cả mà muốn ở trước mặt Diệp Trọng Lâu chứng minh Dao Cơ thuộc quyền sở hữu của mình.