Quyển 2 - Chương 54

Vì cái gì, vì cái gì mà hắn làm như vậy…Bùi Diễm bỗng nhiên hiểu ra rằng, hắn là đang sợ hãi, sự hèn mọn ẩn sau trong đáy lòng hắn lại trỗi dậy, kể từ khi hắn mất đi thị lực năm 8 tuổi, những suy nghĩ cũ rích luôn lặp lại trong thâm tâm hắn—— hắn là một người mù, hắn là một con người không toàn vẹn. Mặc kệ hắn có nỗ lực như thế nào, cố gắng để trở nên ưu tú hơn so với người bình thường, nếu có một nam nhân xuất chúng không kém hắn đứng ở trước mặt Dao Cơ, hắn chỉ có thể thất bại thảm hại.

“Nàng cảm thấy thất vọng sao?” Trên môi nam nhân bỗng nhiên nở một nụ cười ôn hòa, bàn tay to dừng lại trên gò má Dao Cơ nhẹ nhàng vuốt ve, hắn như đang đặt câu hỏi, lại giống như đang thở dài, “Hay là cảm thấy hối hận.”

Bởi vì ta cũng không có cao thượng, trong khiết như vậy, dù sao ta cũng chỉ là người mù xấu xí mà thôi.

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay còn lại dừng lại ở giữa hai chân người thiếu nữ đột nhiên nắm lấy tiểu thịt viên sưng đỏ, tàn nhẫn búng mạnh. “A! ——” Dao Cơ hét lên một tiếng, gấp gáp bắt lấy cánh tay Bùi Diễm, đột nhiên bị chà đạp bất ngờ làm cả người Dao Cơ run rẩy. Hoa hạch sớm đã gắng gượng lại bị nam nhân hung hăng xoa nắn như cục bột, hắn không chút nào cố kỵ vật nhỏ kia mong manh bao nhiêu, nắm tiểu hạch nhi mạnh mẽ lôi kéo, rồi lại niết đến bẹp bẹp, mặc cho dâʍ ŧᏂủy̠ từng đợt cao trào chảy ra tới, thiếu nữ khóc kêu cầu hắn buông tha cho mình, nhưng hắn cũng chưa từng mảy may mềm lòng.

Cho đến Dao Cơ bất chợt hét lớn lên, duỗi thẳng hai cẳng chân, hoa tâm phun trào ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt hết tiểu khố nhỏ, Bùi Diễm mới chịu buông tay ra, nhẹ nhàng thổi vào tai nàng: "Dao Dao ngoan, rất thoải mái đúng không… Công tử chơi ngươi như vậy, ngươi có phải rất hưng phấn hay không?”

“Không, công tử…” Dao Cơ khụt khịt nước mắt, khóc nức nở còn mang theo âm thanh rêи ɾỉ chưa tan, “Không cần…”

“Không cần cái gì?” Bùi Diễm cười khẽ, tách hai chân nàng ra, nâng mông nhỏ đặt trên bàn. Tay áo vung lên, dùng tay đem những món ngon vật lạ hất xuống đất. Dao Cơ bởi vì tiếng vang lớn giữa không trung kia làm cả người nàng run rẩy giống như con thỏ con đáng thương, Bùi Diễm ôm chặt lấy eo thon của nàng, vuốt ve da thịt kiều nộn đang run rẩy, “Rất sợ ta?”

“Không, không phải…” Dao Cơ liều mạng lắc đầu, muốn cho hắn thấy rõ đáy mắt chính mình có bao nhiêu thương tiếc cùng với thống khổ.

Đáng tiếc a, hắn nhìn không thấy.

Trước khi nàng kịp nói hết nửa câu sau, nam nhân cúi người về phía trước ngậm chặt môi đỏ, dươиɠ ѵậŧ thô to sớm đã gắng gượng chọc lên tiểu cái miệng nhỏ hơi hé mở dưới tiểu khố ẩm ướt.