Chương 43: Mơ Hồ Cảm Thấy Được Cưng Chiều

Nhìn thấy sắc mặt Khương Lâm Trì trắng bệch, nhìn anh ta không thoải mái, trong lòng Kiều Tâm Di liền vô cùng sảng khoái.

Lúc cô là Lục Tâm Nhiễm, Khương Lâm Trì ra tay với cô quá nhanh.

Nếu không, cô thực sự có thể giúp Khương Lâm Trì đưa trang phục của công ty ra quốc tế.

Anh ta nghĩ rằng những bản thảo thiết kế mà cô để lại đã đủ để anh ta có được chỗ trong trị trường quốc tế.

Thật không may, những bản thiết kế đấy không phải là bản vẽ thiết kế cho tất cả thương hiệu cao cấp.

Lúc đó cô nghi ngờ Khương Lâm Trì, nên liền giữ lại vài thủ đoạn.

Khương Lâm Trì căn bản không thể ngờ đến những việc này.

Nhân viên bán hàng kia nghe những lời này, nói với Khương Lâm Trì: "Khương thiếu, người phụ nữ này chính là cố ý, cô ta chính là cố ý. ”

Cô ta sợ Khương Thiếu sẽ sa thải cô ta, về sau cô ta không còn cách nào làm trong ngành công nghiệp này nữa.

Ai cũng biết thủ đoạn của Khương thiếu ác nghiệt đến mức nào.

Cho nên cô ta ra sức bôi nhọ Kiều Tâm Di.

Khương Lâm Trì nhìn nhân viên tư vấn này, nói với người cửa hàng trưởng: "Sa thải đi!”

“Vâng, Khương thiếu!”

“Khương thiếu, Khương thiếu!” Nhân viên bán hàng hoàn toàn không thể tin được.

Khương Lâm Trì có chút mệt mỏi, anh ta nâng mí mắt lên nhìn Kiều Tâm Di, ánh mắt rất thâm ý, "Không biết quý danh của vị tiểu thư này là gì?”

“Anh trai nhà tôi dặn, tên của con gái không thể tùy tiện nói cho người xấu biết!”

Nói xong, Kiều Tâm Di đưa tay nắm lấy cánh tay của Hạng Lạc Nhiên.



Hai chữ ‘người xấu’ cô nhấn rất mạnh.

Biểu cảm trên mặt Khương Lâm Trì liền cứng đờ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Lâm Trì đυ.ng phải móng vuốt như vậy.

Còn đều là cô gái này đưa ra.

Hắn híp mắt lại, sau đó khoát tay, "Đi thôi!”

Mọi người nối đuôi theo anh ta rời đi, lúc đi ra khỏi cửa hàng, Khương Lâm Trì quay đầu lại nhìn Kiều Tâm Di, "Tin rằng chúng ta sẽ còn gặp lại. ”

Những lời này còn có ý nghĩa khác.

Hạng Lạc Nhiên âm u nói: “Khương thiếu, đây là người của Hạng gia tôi, tôi tin rằng sẽ không có ai không biết tự lượng sức mà có ý đồ với cô ấy.”

Hạng Lạc Nhiên nói những lời này, thần sắc thản nhiên, nhưng người hiểu rõ đều biết trong những lời này mang theo ý uy hϊếp.

Những lời này đúng là đang uy hϊếp, cảnh cáo Khương Lâm Trì, đừng nghĩ đến việc làm gì Kiều Tâm Di.

Thật ra ngay từ đầu, Khương Lâm Trì đã nhận ra, người đàn ông này là Hạng thiếu của Hạng gia.

Nếu không anh ta sẽ không nhân nhượng như vậy.

Quyền lực của Khương thị đương nhiên không thể so sánh với Hạng gia.

Vẻ mặt Khương Lâm trì thay đổi, không nói gì mà dẫn người của anh ta rời đi.

Nhân viên ở đây cũng nghe được hai chữ ‘Hạng gia’!

Họ mở to đôi mắt trong sợ hãi.

Các cô hít một hơi, “Hạng, Hạng gia?”



Nhất là nhân viên vừa bị sa thải, vốn còn muốn mắng Kiều Tâm Di. Bởi vì cô, mà cô ta bị sa thải. Nhưng lúc này cô ta lại không dám.

Hạng gia!

Đó là gia tộc hào môn đỉnh cấp, gia tộc trong truyền thuyết.

Không ai dám đắc tội.

Nhưng cô ta vừa rồi đã đắc tội với bọn họ?

Cô ta đặt mông ngồi trên mặt đất.

Cô ta nên làm gì đây? Cô ta phải làm sao đây?

Cô ta đã đắc tội với người của Hạng gia rồi, cô ta còn có thể sống sót sao?

Kiều Tâm Di nhìn Khương Lâm Trì đi rồi, khóe miệng nhếch cong.

Sau đó cô lại nhìn về phía Hạng Lạc Nhiên, không nghĩ tới anh giúp đỡ như vậy, vừa mới che chở cô, lại để cho cô có thể cáo mượn oai hùm.

Cô biết, Khương Lâm Trì biết đến Hạng gia, cho nên vừa rồi Khương Lâm Trì sẽ tuyệt đối không dám làm gì, anh ta chỉ có thể nén giận mà khổng thể làm gì được.

Chính là cô muốn cho Khương Lâm Trì biết, đừng tưởng rằng những chuyện trên thế giới này anh ta đều có thể khống chế.

Hạng thị gia tộc ở Hoa Thành, không phải anh ta có thể chọc.

Cô thừa nhận rằng cô đã mượn oai hùm, nhưng cũng muốn cảm ơn Hạng Lạc Nhiên.

Kiều Tâm Di thấp giọng nói với Hạng Lạc Nhiên: "Vừa rồi, cám ơn!”

Hạng Lạc Nhiên cúi đầu nhìn Kiều Tâm Di, "Hả giận rồi? ”

Giọng nói của Hạng Lạc Nhiên rất dịu dàng, trong dịu dàng dường như mơ hồ mang theo cảm giác cưng chiều.