Chương 44: Anh Có Thể Nhìn Thấy Trái Tim Cô

Hả giận?

Trong lòng Kiều Tâm Di khẽ động

Anh có thể nhận ra sao?

Cái gì anh cũng biết hết rồi sao?

Kiều Tâm Di chớp chớp mắt nhìn Hạng Lạc Nhiên.

Cảm xúc của cô, cô đã che giấu rất tốt, người ngoài đều không nhận ra.

Trước kia, khi là Lục Tâm Nhiễm, dù cô có bất kì cảm xúc gì, người ngoài đều khồng nhìn ra được.

Có lẽ người của Lục gia, và Khương Lâm Trì đều không quan tâm đến cảm xúc của cô, và nghĩ rằng nó không cần thiết.

Dù là một người mạnh mẽ, thì trong tim cũng sẽ có những cảm xúc nhỏ, có thời điểm yếu đuối.

Nhưng lúc này, Kiều Tâm Di cảm giác được, Hạng Lạc Nhiên hình như có thể cảm nhận được tâm tình của cô thay đổi.

Nhưng Kiều Tâm Di cũng là một người quật cường hiếu thắng, cô không muốn người khác nhìn ra những biến đổi tâm trạng của mình.

Cô mỉm cười, “Tôi không có tức giận!”

Nhìn dáng vẻ cứng miệng của Kiều Tâm Di, Hạng Lạc Nhiên cũng không vạch trần cô.

Hạng Lạc Nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn Kiều Tâm Di.

“Vừa rồi còn gọi anh trai đến vui vẻ, sao giờ không gọi nữa?”

Kiều Tâm luôn cảm thấy ánh mắt Hạng Lạc Nhiên có năng lực làm người ta khϊếp sợ, giống như có thể nhìn thấu bí mật trong lòng cô, cô chuyển đề tài nói: "Chúng ta đi cửa hàng khác xem đi!”

“Được thôi!”



Sau đó Hạng Lạc Nhiên dẫn Kiều Tâm Di đi dạo trong cửa hàng khác.

Trong các cửa hàng khác, nhân viên bán hàng có mắt nhìn, biết đây là khách hàng lớn, thái độ đối với hai người rất nhiệt tình.

Tiếp đãi cũng rất tốt.

Có quần áo đẹp, Kiều Tâm Di sẽ thử một chút.

Kiều Tâm Di da đẹp dáng tốt, chiều cao cực tốt, mặc bất kỳ quần áo nào, đều đặc biệt đẹp mắt.

Sau khi thử mặc quần áo ra, cô nhìn Hạng Lạc Nhiên, hỏi: "Thế nào, bộ này nhìn qua được chứ?”

Kiều Tâm Di không biết hiệu quả thế nào, luôn hỏi Hạng Lạc Nhiên.

Hạng Lạc Nhiên nhìn Kiều Tâm Di, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám.

Nhân viên tư vấn liền ngay lặp tức nói: “phu nhân xinh đẹp,dù mặc bất kì trang phục nào cũng đều đẹp cả, dáng người còn đẹp hơn người mẫu.”

“Phu nhân là ngôi sao nào phải không? Đẹp quá đi!”

Người tư vấn khen như vậy không phải là cố ý, thật sự thì Kiều Tâm Di quá đẹp.

Làn da này thật tốt, mặt mộc cũng thật xinh đẹp.

Khi nhân viên tư vấn nói, giọng điệu của cô rất ghen tị.

Kiều Tâm Di cúi đầu nhìn quần áo trên người: "Đẹp không?”

Bản thân cô từng là một nhà thiết kế, có nghiên cứu về trang phục, nhưng nếu cô mặc nó, cô không thể tự kiêu qúa đáng mà nói đẹp.

Cô cảm thấy quần áo cô mang đều cảm giác na ná nhau, không khác biệt mấy, nhưng không biết trong mắt người khác thì có hiệu quả như thế nào.

Nếu là lời của nhân viên bán hàng nói, thì cô cũng không tin được.

Đó là lời của họ để bán được hàng.



Cho nên cô sẽ hỏi Hạng Lạc Nhiên.

Hạng Lạc Nhiên nhìn bộ quần áo trên người Kiều Tâm Di, lộ ra bả vai, ánh mắt anh trầm xuống, lắc đầu.

Kiều Tâm Di nghi hoặc nói:”Không được sao? Vậy thì thử một bộ khác!”

“Bộ này thế nào?”

Hạng Lạc Nhiên nhìn lưng bị lộ ra, nhíu mày, nói: "Cái đó, thử đi! ”

Đó là một chiếc váy rất kín đáo. Cổ áo cũng đến cổ rồi. Phong cách còn hơi cũ.

Người bình thường không thể chịu đựng được màu sắc này.

Cho nên nhân viên bán hàng cũng không giới thiệu bộ quần áo này cho Kiều Tâm Di.

Kiều Tâm Di nghe Hạng Lạc Nhiên nói, đi vào phòng thay đồ mặc thử.

Nhưng khi cô bước ra, các nhân viên bán hàng đều rất kinh ngạc.

Một chiếc váy như vậy, không ai có thể mặc ra hiệu ứng như thế. Thật sự trông rất đẹp.

Khiến Kiều Tâm Di giống như là người từ trong bức tranh bước ra, mang phong cách nghệ thuật cổ điển.

Có cả sự bình yên của năm tháng.

Mọi người đều không làm phiền đến hình ảnh này.

Trong nhất thời, nhiều người đều im lặng.

Kiều Tâm Di nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nhìn về phía Hạng Lạc Nhiên, "Không đẹp sao?”

Trong mắt Hạng Lạc Nhiên hiện lên một tia sáng sâu thẳm, tựa như một tia nóng.