Chương 2

Hà Mạn Mạn không biết mệt mỏi mà viết, mãi cho đến khi sắc trời dần tối, mới nghe thấy tiếng di động linh vang, cô nghĩ dứt khoát, một chút đều không có ý định tiếp điện thoại, nhưng tiếng chuông vẫn vang không ngừng, cô bất đắc dĩ, nhận điện thoại: "Alo?"

"Mạn Mạn!" Giọng Lâm Quốc Đống truyền tới, làm cô hoảng hốt giây lát, "Lôi Nhi đã nói với anh, đừng náo loạn."

Lôi Nhi? Gọi đến thật là thân thiết cơ, cô dứt khoát lưu loát nói: "Chúng ta không có gì để nói, anh chí không ở đây, tôi cũng không muốn liên lụy anh, Lâm Quốc Đống, chúng ta chia tay!"

Cô bang một tiếng cúp điện thoại, nhớ tới ngày đó Lâm Quốc Đống mang theo Bạch Lôi trở về, lạnh lùng nói với cô: "Mạn Mạn, anh và em đã không có cảm tình, ly hôn đi!" Cô lúc ấy lập tức ngây ngốc, hỏi: "Vì sao?"

"Nào có cái gì vì sao." Bạch Lôi cười giả tạo, "Chính là không thích nữa."

Cô ngây ngốc, nhìn Lâm Quốc Đống: "Quốc Đống, rốt cuộc là làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Trong đầu cô một mảnh hỗn độn, hoàn toàn phản ứng không kịp.

Lâm Quốc Đống lại chỉ chán ghét liếc cô một cái: "Nhìn xem cô hiện cái dạng này, cô nói xem cô làm sao xứng với tôi."

Hà Mạn Mạn lại nhớ tới, thời điểm năm hai đại học hắn ở dưới kí túc xá lời ngon tiếng ngọt thổ lộ, cũng không phải là nói như vậy.

Lâm Quốc Đống lại bám riết không tha gọi đến, Hà Mạn Mạn cảm thấy phiền lòng, trực tiếp tắt máy, lưu bản thảo, trước khi tắt máy còn cẩn thận, đem hồ sơ chuyển sang bộ nhớ của di động.

Tiệm cơm gần trường Đại học vẫn vừa hẹp vừa chật, nhưng cơm nóng hôi hổi, còn có nhiều thiếu niên mang theo dày đặc tinh thần phấn chấn bồng bột, cô đi ăn lẩu cay, cho rất nhiều cay, một bên ăn một bên nước mũi nước mắt giàn giụa, ăn xong, nước mắt cũng khóc khô.

Cô dùng khăn giấy lau khô mặt, hít hít cái mũi: Được rồi Hà Mạn Mạn, đây là lần cuối mày khóc.

- -----------------------------------------------------------

Edit: Cố Hoài An (watpat - @yukisohma2808)

Ăn xong cơm chiều trở lại ký túc xá, cô phát hiện dưới bóng cây hình như có người, mang tâm thái không muốn quấy rầy đôi tình nhân, cô đang muốn né tránh, nhưng âm thanh quen thuộc lại làm cô thay đổi ý tưởng.

Cơ thể như mèo lặng lẽ trốn, cô nghe thấy một đoạn đối thoại như này:

"Quốc Đống, anh vội vàng gọi em đến, là vì chuyện của Mạn Mạn sao?"

"Cô ấy đột nhiên muốn chia tay với anh, em có biết tại sao không?"

"Chia tay? Trời ơi, sao có thể!"

"Phải, là thật, cô ấy bây giờ không chịu nhận điện thoại của anh."

"Anh tạm thời đừng gấp gáp, Quốc Đống, anh cũng biết tình Mạn Mạn là như vậy, ngẫu nhiên giận dỗi mà thôi, như vậy đi, chờ chút nữa em khuyên cô ấy, nha?"

"Ai, Lôi Nhi cảm ơn em, Mạn Mạn hiểu chuyện bằng một nửa em thì tốt rồi, anh đang bận đến lửa sém lông mày, cô ấy còn giận dỗi với anh."

"Ha Hả, anh Quốc Đống cũng đừng quá buồn lòng, anh tài giỏi như vây, phỏng vấn nhất định sẽ qua."

"Vẫn là Lôi Nhi em hiểu anh, công việc kia đối với anh vô cùng quan trọng, nếu có thể tiến vào công ty top 500 cả nước, con đường sau này đều dễ dàng."

Hà Mạn Mạn nghe đến đó, tâm vốn đã lạnh nay lại hoàn toàn lạnh, một người thì cái gì àm "Anh thật là lợi hại nha." một người lại nói "Vẫn là em hiểu chuyện", đây còn không phải là tư thế ở cũng nhau quen thuộc sao.

Thoạt nhìn còn không phải một ngày hai ngày, cô thật là mắt bị mù mới có thể đem một trái tim chân thành giao phó cho hai người kia.

Hà Mạn Mạn không có nghe hết, xoay người liền lên lầu, Bạch Lôi không bao lâu cũng lên đây, nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Mạn Mạn, cậu thật sự chia tay với Quốc Đống?"

Cô ừ một tiếng, ánh mắt đều thiếu liếc một cái.

Bạch Lôi cảm thấy có chút kỳ quái, Hà Mạn Mạn từ trước tới giờ không đối xử lãnh đạm như vậy với mình: "Mạn Mạn?"

"Phải, tôi đã chia tay với hắn! Mong cậu sau này không cần ở trước mặt tôi nhắc tới, có thể chứ?" Hà Mạn Mạn cứng rắn nói.

Bạch Lôi tươi cười không thay đổi: "Mạn mạn, quốc đống người này tuy rằng sẽ không lời ngon tiếng ngọt, nhưng là người không xấu, cậu hôm nay tùy tiện nói chia tay như vậy, về sau sẽ không hối hận sao?"

"Hối hận?" Hà Mạn Mạn bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cô ta, cười lạnh nói, "Tôi không biết may mắn bao nhiêu, Bạch Lôi, cô cứ một câu lại một câu Quốc Đống, nếu đã thíc, tự theo đuổi đi!"

Bạch Lôi rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, xấu hổ mà cười cười: "Nói bừa cái gì đâu, mình sao lại muốn cướp bạn trai của chị em tốt được."

Hà Mạn Mạn dứt khoát không để ý đến cô ta, ôm notebook lên giường, tiếp tục gõ chữ, ngón tay lướt trên bàn phím lạch cạch như khiêu vũ.

Hình tượng nam chính Khương Thụy dần dần hiện lên đầy đủ dưới ngòi bút của cô, cô phảng phất như rơi vào một trạng thái cuồng nhiệt, loại nhiệt tình này, ngay cả khi yêu đương cô cũng chưa bao giờ có được.

Thoáng cái đã vài tiếng trôi qua.

Hà Mạn Mạn trừ bỏ ăn cơm và đi WC thì hầu như đều ôm máy tính trước mặt, Bạch Lôi đại khái là vội vàng đi phỏng vấn tìm việc, cũng không tới làm phiền cô, đến cả Lâm Quốc Đống, phỏng chừng cũng đa vì công việc mà ra sức, tạm thời đem gạt cô sang một bên.

Nhưng thật đúng là khó có được mấy ngày yên tĩnh như vậy.

Lúc này xuất hiện thông báo, là các trang web về văn học trên mạng đồng loạt tuyên bố, người đọc có thể bầu phiếu bình chọn ra tác phẩm được yêu thích, mà "Loạn Thế Hồng Trần" của Hà Mạn Mạn, không có gì bất ngờ xảy ra nhận được khen gợi cực lớn, trong khi viết Hà Mạn Mạn, không tự giác tham khảo đề tài và kịch bản được hoan nghênh của 5 năm sau, khiến cho người ta mở mang tầm mắt, rất được hoan nghênh.

Hà Mạn Mạn gần đây có hứng thú đọc các bình luận của độc giả, các bạn đọc đều vô cùng đáng yêu, bày tỏ cực kỳ yêu thích nam chính:

Powered by GliaStudio

Võng hữu: xxx bình luận: Loạn thế hồng trần

Nam chính siêu đẹp trai, cầu gả!

Võng hữu: xxx bình luận: Loạn thế hồng trần

Tôi gặp được nam chính vô cùng hấp dẫn người khác trong truyền thuyết, không gì sánh nổi!

Mọi việc chậm rãi đi lên.

Tháng sáu, chính là tốt nghiệp, Hà Mạn Mạn đi trong sân trường, có thể cạm nhận được cảm giác chia ly hiếm thấy, dường như nơi nơi đều có người thì thầm, nghe nói xung quanh trường học, mấy khu nhà cho thuê đều tất bật các mỗi làm ăn đấy!

Sau khi ký được hợp đồng, Lâm Quốc Đống rốt cuộc cũng nhớ tới người bạn gái bị mình ngó lơ, đặc biệt mời Hà Mạn Mạn ăn cơm, Bạch Lôi tiếp khách.

Hà Mạn Mạn nghĩ, nói rõ cũng tốt, bởi vậy vui vẻ đồng ý, cô mặc một bộ váy ren màu trắng, vô cùng đơn giản lại thoải mái tươi trẻ, Lâm Quốc Đống đã từng rất si mê cô như vậy, không hào nhoáng trang sức đá quý.

Quả nhiên, hắn vừa thấy Hà Mạn Mạn, đôi mắt liền sáng ngời: "Mạn Mạn, em hôm nay rất xinh đẹp." Lâm Quốc Đống rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, Bạch Lôi cũng nhìn cô một cái, cười khanh khách nói: "Còn không phải sao, gần có chuyện gì vui, Mạn Mạn cậu khí sắc rất tốt."

Có chuyện gì vui? Chẳng lẽ là có bạn trai mới? Lâm Quốc Đống vừa nghĩ tới điều này, sắc mặt đều khó coi lên.

Hà Mạn Mạn thần sắc tự nhiên: "Chia tay, cảm thấy thực nhẹ nhàng, chỉ thế mà thôi."

Lâm Quốc Đống thờ phào, ôn nhu nói: "Mạn Mạn, em đừng náo loạn được không, công việc của anh đã được quyết định, em cùng anh ở lại đây, về sau anh nhất định sẽ đối tốt với em, em yên tâm."

Hà Mạn Mạn nhàn nhạt nói: "Lâm Quốc Đống, chúng ta đã chia tay, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Từ nay về sau, anh thăng quan tiến chức cũng được, nghèo túng cũng được, đều không có nửa xu quan hệ với tôi!"

Cô phủi nhẹ đứng lên: "Bữa cơm này tôi không ăn, lời tôi cũng đã nói rõ ràng, sau này không cần tới tìm tôi." Thời điểm nói xong câu đó, trong lòng cô dâng lên một kɧoáı ©ảʍ trả thù, đặc biệt là đối mặt với gương mặt gây ra không thể tin được của Lâm Quốc Đống, cô cảm thấy tâm tình sung sướиɠ.

Bởi vậy, cô còn vui vẻ mà bổ sung một câu đầy ác ý: "Đúng rồi, nếu anh đã thích Lôi Nhi thông minh hiểu chuyện, đừng ngại ơ bên nhau đi, tôi sẽ chúc phúc cho hai người."

Chúc hai người hạnh phúc bên nhau, sau đó bị củi gạo mắm muối tra tấn, bị tiểu tam nɠɵạı ŧìиɧ, cãi nhau, mà sống nhi dục nữ mà thống khổ cả đời!

Cô quay đầu đi thẳng, mặt trời tháng sáu, tuy rằng có chút chói mắt, lại vô cùng tươi đẹp xán lạn.

- --------------------------------------------------------

Hai năm sau.

Hà Mạn Mạn tìm được rồi công việc biên tập của một tờ báo, tuy rằng mệt mỏi, nhưng công việc bận rộn cho cô linh cảm phong phú, cô rất thỏa mãn. Cùng người hợp ý thuê một gian phòng ở, chia đôi tiền thuê nhà điện nước, ngày qua ngày cũng không quá tệ.

Nhưng mà chiều nay cô xin nghỉ, quán cà phê bênh cạnh, cô có một cuộc hẹn.

Ký hợp đồng 《 loạn thế hồng trần 》 được cải biên thành phim truyền hình. Bên mua bản quyền của cô là một phòng làm việc rất có danh tiếng, chuyên lựa chọn một ít tác phẩm đang hot cải biên thành phim truyền hình cùng điện ảnh, giá cả đưa ra không quá cao, nhưng cũng khá phù hơp.

Hà Mạn Mạn cả người mặc trang phục công sở, trang điểm nhẹ, tươi cười điềm đạm, một năm trội qua, cô gần như đã quên bộ dạng bà thím dầu mỡ kia, hiện giờ cô, cả người đầy ánh sáng.

Cô cùng người phụ trách trò chuyện với nhau thật vui, sau khi ký hợp đồng, người phụ trách nói một câu: "Hà tiểu thư có thích diễn viên nào, có thể nói cho chúng tôi biết, chúng ta sẽ sắp xếp thỏa mãn."

Những lời này kêu gọi tâm tư vẫn luôn ngo ngoe rục rịch của Hà Mạn Mạn lại lần thứ hai sinh động lên, nam chính Khương Thùy, vốn chính là cô dựa trên Ôn Hoài Quang mà tạo ra, chỉ là bây giờ Ôn Hoài Quang, căn bản không đặt chân vào giới giải trí.

Hà Mạn Mạn nhớ kiếp trước, hình như Ôn Hoài Quang chính là dựa vào một bộ phim của phòng làm việc này mà hot lên, chỉ là phía trước đó anh làm gì, là người mẫu hay là ca sĩ, hay là chỉ là một người bình thường?

Cô hoàn toàn không biết gì cả, bởi vậy không thể không nói: "Chờ tôi chọn được người thích hợp lại nói cho Lưu tiên sinh."

Lưu Vũ gật gật đầu, bắt tay với cô: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi gặp Lưu Vũ, cũng mới 4-5 giờ chiều, cô là xin nghỉ nửa ngày, bởi vậy cũng không tính toán quay về công ty, liền cân nhắc không bằng đi siêu thị mua vài thứ.

Lúc này siêu thị tương đối trống trải, cô chọn một ít vật dụng hàng ngày, lại đi dạo một vòng khu mỹ phẩm, mỗi ngày mỗi giờ cô đều đối sử thật tốt với bản thân, mỹ phẩm dưỡng da đều chỉ mua loại hợp, tiền của mình mình dùng, không bao giờ để ý cái nhìn của đàn ông, trâm tình sảng khoái.

Cuối cùng là băng vệ sinh, cô chọn lựa, xem đến tập trung, vừa lơ đãng, liền cùng một người đυ.ng phải "A ngại quá, rất xin lỗi!" Cô vội vàng xin lỗi.

Kết quả hấp dẫn ánh mắt là một đôi bàn tay đàn ông, sạch sẽ, thon dài, trắng nõn, cô bỗng nhiên thất thần.

Đối phương áy náy nói: "Xin lỗi, đυ.ng vào cô."

Hà Mạn Mạn nuốt nuốt nước miếng, cổ lấy dũng khí ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

A, giây tiếp theo, cô nở nụ cười, là anh.