Chương 3

Ôn Hoài Quang, đúng là anh, vẫn như trước hào quang bốn phía, hạc giữa bầy gà, hắn lại phảng phất đã thành thói quen, thần thái tự nhiên.

Khi Hà Mạn Mạn phát hiện ra mình đang nhìn chằm chằm đối phương, thời gian đã qua một phút đồng hồ, cô mặt đỏ tới mang tai: "Em, em..." Trời ạ, sống lại hai năm qua, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống nói năng lộn xộn như vậy, kể cả khi đi phỏng vấn xin việc không có.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện mình không cần phải khẩn trương như vậy, bởi vì gần như toàn bộ người trong siêu thị đều hoặc nhiều hoặc ít đang trộm nhìn anh.

Hà Mạn Mạn lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến nên nói gì bây giờ, đối phương cũng đã mở miệng: "Thật xin lỗi, có thể xin cô thỉnh giáo một chuyện không?"

"Mời." Bị anh lây nhiễm, Hà Mạn Mạn cảm thấy mình đều thục nữ lên.

Anh cầm hai bịch băng vệ sinh, có chút dáng vẻ đắn đo: "Hai cái này, có gì khác nhau?" Quả thực giông như đang khiêm tốn thỉnh giáo học tập.

Hà Mạn Mạn trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại nghĩ, dựa và tính cách Ôn Hoài Quang, dù đi mua băng vệ sinh, cũng chưa chắc đã mua cho bạn gái, nói không chừng là cho mẹ hay chị, cũng có thể là cô gái lạ mặt vì dì cả tới mà bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Nghĩ thông suốt điểm này, cô liền thản nhiên, giúp anh phân biệt xong, mới muốn nói lại thôi, Ôn Hoài Quang cũng rất cẩn thận, lập tức liền để ý tới thần thái của cô: "Xin hỏi, tôi có thể giúp gì không?"

Hà Mạn Mạn cười một tiếng, viết số điện thoại vào tờ ghi chú đưa cho anh: "Tôi cảm thấy có một vai rất thích hợp anh, nếu như anh có hứng thú, thì gọi sô điện thoại này, nói cho anh ta là em giới thiệu cho anh là được."

"Nhân vật?" Anh dường như suy nghĩ, mới hỏi nói, "Là ý đề cử tôi đi đóng phim sao?"

"Đúng thế." Hà Mạn Mạn gật đầu.

Ôn Hoài Quang nhận lấy tấm giấy: "Cảm ơn."

Hà Mạn Mạn về đến nhà, tâm trạng rất tốt, Ôn Hoài Quang chỉ cần xuất hiện, nhân vật Khương Thụy này trừ anh không thể là ai khác!

Quả nhiên, ba ngày sau Lưu Vũ liền gọi điện thoại cho cô, khen không dứt miệng: "Mạn Mạn, cô từ đâu tìm được người này, vốn bọn tôi định mời Tiêu Trạch, nhưng nhìn thấy cậu ta, ông chủ liền thay đổi chủ ý."

Tiêu Trạch là đang là một trong những tiểu sinh đang hot bây giờ, đa số là diễn phim thần tượng, vẻ ngoài đẹp trai, lúc cười lên bên mặt có một núm đồng tiền nhỏ, rất được lòng nữ sinh.

Hà Mạn Mạn chắc chắn nói: "Lưu ca, dùng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ hot."

"Tất nhiên, gương mặt này, khí chất này, tôi lăn lộn trong giới này nhiều năm như vạy, người tài xuất sắc dạng này đúng là khó gặp, chỉ cần sắp xếp tốt, về sau nhất định là một ngôi sao lớn."

Lưu Vũ mắt sáng như đuốc, lập tức phát hiện lợi ích trong đó, sếp lớn trước đó cũng từng là một nữ minh tinh lưu lượng hàng đầu, nhưng giờ tuổi đã lớn dần, liền mở công ty, phòng làm việc này chỉ là một trong số đó, công ty tên là Tinh Quang, đương nhiên, ông chủ phía sau cũng là một người khác.

Dường như nháy mắt nhìn thấy Ôn Hoài Quang, sếp liền lập tức quyết định đem cậu ta vào Tinh Quang.

Anh ta cùng Hà Mạn Mạn lại trò chuyện vài câu, mới nói: "Tiểu Mạn, cô về sau nếu như có tác phẩm khác, không ngại đưa cho chúng tôi, giá cả dễ nói."

Hà Mạn Mạn không phải là không có nghĩ đến theo con đường biên kịch, nhưng nước đến chân, cuối cùng lại chần chờ, bởi vì công việc ở tòa soạn có thể cho cô thu nhập tương đối ổn định, nhưng ngành giải trí không giống, đó là một cái phường nhuộm, thu nhập chập trùng không rõ, đỏ hay là không đỏ đều không thể biết được.

Nhưng ngoài miệng, đương nhiên vẫn cảm tạ vạn phần: "Đương nhiên rồi."

Lưu Vũ liền cười nhẹ một tiếng: "Kịch bản của cô rất có linh khí, đúng rồi, khai máy cô có thời gian đến xem thử, còn có thể góp ý một chút."

"Nhất định đến!"

Edit: Cố Hoài An (watpat @yukisohma2808)

- -----

Hà Mạn Mạn tạm thời không có ý định từ bỏ công việc ở toàn soạn, nhưng cô quyết định dùng tiền bản chuyển chuyển đến một chỗ ở thoải mái hơn, chuyển nhà xong xuôi, mới có thời gian lướt mạng.

Cô đăng lên Weibo tin tức « loạn thế hồng trần » cải biên, không đợi lâu fan hâm mộ lập tức phát hiện, bình luận mấy trang, cô nhìn thêm vài lần, liền phát hiện hầu hết đều đang thảo luận xem ai sẽ đảm nhận vai nam chính.

Dù sao Khương Thụy trong câu chuyện hoàn mỹ như vậy, trong hiện thực liệu có thể hoàn hảo đem hắn bước ra ngoài đời sao? Đối với nhân vật nữ chính, mọi người ngược lại không quan tâm lắm, bởi vì Nữ chính so ra dưới bình thường hơn rất nhiều, phần diễn cũng không coi là nhiều, còn không bằng nam hai.

Hà Mạn Mạn suy nghĩ, lại phát Weibo thứ hai:

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã biết, câu chuyện này chính là vì anh mà viết, không có ai so với anh ấy thích hợp hơn đóng chính."

Bài đăng thứ hai vừa lên lập tức gây náo động, loạn thế hồng trần còn chưa khai máy, đã gây chú ý không ít.

Tinh Quang đương nhiên rất hoan nghênh điều này, sau đó các động tác tuyên truyền triển khai đều xoay quanh vấn đề này, đầu tiên là đạo diễn biên kịch đội hình, sau đó là nam hai và nữ chính, nam hai do Tiêu Trạch đảm nhiệm, nữ chính là người mới do Tinh Quang mới ký đẩy lên, Phan Tử Tinh, bình thường rất thanh thuần, vừa nhìn liền biết là đi theo hình tượng thanh thuần Ngọc nữ.

Thế nhưng nam chính chậm chạp không lộ diện.

Lưu Vũ bí mật tiêt lộ với Hà Mạn Mạn tin tức: "Sếp tự mình tìm cậu ta, nhưng cậu ta hình như không có ý định ký hợp đồng, về sau cò kè mặc cả, mới ký nửa cái hợp đồng."

Hà Mạn Mạn không hiểu; "Nửa cái?"

"Những người khác là một lần ký mười năm hai mươi năm, cậu ta chỉ ký năm năm, cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói có khó khăn khó nói." Lưu Vũ vốn đối với Ôn Hoài Quang cảm giác không tệ, nhưng là bây giờ lại cảm thấy anh có chút không biết tốt xấu, "Sếp quý người tài, liền nói nếu vậy, thêm một điều kiện, nếu như cậu ta năm năm về sau không thể vì công ty kiếm được một khoản, như vậy tất cả lợi nhuận trả về một nửa, nếu như bạo, Tinh Quang có quyền ưu tiên ký tiếp."

Hà Mạn Mạn đối với ngành giải trí không hiểu rõ, không khỏi líu lưỡi: "Hà khắc như vậy?"

"Rất bình thường, nếu như cô không có giá trị, ai chịu dùng cô, thoải mới chơi đùa hàng hiệu, nếu như không phải coi trọng giá trị của cậu ta, làm gì có chuyện nhường một bước?" Lưu Vũ ha ha cười nhẹ một tiếng.

Hà Mạn Mạn cũng bật cười: "Tôi lại là cảm thấy, anh ấy nhất định sẽ bạo."

"Chỉ hi vọng như thế."

Hà Mạn Mạn vẫn cảm thấy, có ít người sinh ra đã được vạn người chú mục, thế nhưng Ôn Hoài Quang, chính là khác biệt, nếu như người tốt ắt được báo đáp, anh tất nhiên phải được trời xanh ưu ái.

Sau khai máy vài ngày, cô đến đoàn làm phim thăm ban, đầu tiên nhìn thấy lại là Tiêu Trạch và Phan Tử Tinh, ngồi ở nơi mát mẻ nhất, bên cạnh có trợ lý bận trước bận sau, mà Ôn Hoài Quang ngồi ở một bên, có một loại khí chất không hợp hoàn cảnh lại cực kì hấp dẫn người.

Thấy cô tới, lại là rất khách khí đứng lên: "Biên kịch, cám ơn cô."

Hà Mạn Mạn lắc đầu, lại hỏi: "Anh thích kịch bản này sao?"

"Loạn thế anh hùng, cuồn cuộn hồng trần, rất có ý tứ." Anh cười nhẹ một tiếng, khiến cho người ta cảm giác như hai mắt phát sáng, "Tôi rất thích, cám ơn cô viết một câu chuyện hay như vậy."

Chính là tại một tích tắc này Hà Mạn Mạn hạ quyết tâm, chọn con đường biên kịch truyền hình điện ảnh, đã từng, anh ở nơi tuyết rơi ấy cho em sự trợ giúp, như vậy lần này đến phiên em tới giúp anh, em dùng câu chuyện dưới ngòi bút của mình, mở cho anh một con đường lấp lánh sáng lạn.

"Ôn tiên sinh, anh có thể." Cô từ đáy lòng nói, "Không có ai có thể thích hợp với nhân vật này hơn anh, anh định sẵn sẽ bạo hồng, sau đó được ngàn vạn cưng chiều."

Ôn Hoài Quang mặc dù không hiểu được hảo cảm của cô đối với anh, nhưng anh vẫn gật đầu mỉm cười: "Hà biên kịch dạng này nâng đỡ, tôi nếu làm không tốt, sợ là sẽ để cô thất vọng mất."

"Anh sẽ không." Cô khẳng định vạn phần.

Điều này khiến Ôn Hoài Quang rốt cục cười khẽ.

Một cảnh quay rất nhanh liền bắt đầu, Hà Mạn Mạn ở bên cạnh yên lặng xem, cô chưa từng tiếp xúc giới văn nghệ, nhưng cũng có thể phân biệt được, Tiêu Trạch có thể hot, cũng không phải dựa vào mỗi gương mặt, ở phương diện diễn xuất cũng chịu bỏ sức, mặc dù phim truyền hình không giống phim dạng này cần tinh điêu tế trác, nhất là phim thần tượng, quan trọng là thương mại, nhưng là loạn thế hồng trần là lấy bối cảnh dân quốc hỗn loạn, khẳng định không thể diễn như phim Đài Loan thần tượng nhẹ nhàng.

Tiêu Trạch diễn rất tốt, mà Phan Tử Tinh, người mới có chút danh tiếng, diễn xuất có phần kém, khi Hà Mạn Mạn thấy, không khỏi có chút hổ thẹn, nhân vật nữ chính so với Nam chính và nam hai, thực sự là có chút kém, không thể trách cô, bốn năm năm sau, là thời đại của hủ nữ, toàn dân đều tha hóa, cô cũng khó tránh khỏi có tí xíu, khụ khụ.

Cô vừa thất thần, Ôn Hoài Quang ra sân, một thân màu xám âu phục, áo sơ mi trắng cùng thắt lưng nâu xanh, là đại đa số trang phục của thiếu gia thời dân quốc, cả người đứng dưới cây cây bông gòn, ngay lập tức đoạt đi ánh mắt mọi người.

Hà Mạn Mạn nín thở, nhìn anh từng bước một đi tới, trong nguyên tác viết:

Rất nhiều năm sau, nàng vẫn nhớ y nguyên hoàn cảnh ngày ấy, Khương Thụy mang theo ý cười nhàn nhạt từ đầu bên kia đường nhỏ đi tới, hoa rơi rực rỡ, một đóa hoa bông gòn tiên diễm chói mắt rơi xuống, được hắn vừa vặn tiếp được, gió xuân ấm áp, hắn thả lỏng mặt mày, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Biểu muội".

Khung ảnh ấn tượng cỡ ấy, cô dường như nhìn thấy bên kia Ôn Hoài Quang ngày đó đi đến, đỡ cô từ nền đất đầy tuyết, hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ."

Cũng là gương mặt tuấn lãng cùng ngữ điệu khiến người ta thoải mái ấy.

Phan Tử Tinh trong nháy mắt quên lời kịch, đạo diễn tức giận rống một tiếng, cô ấy mới đỏ mặt lấy lại tinh thần, Ôn Hoài Quang cũng không ngại, một cảnh này quay lại nhiều lần, anh một chút vấn đề đều không có, đồng thời không một lời oán giận, thậm chí một lần so một lần còn tốt hơn.

Đến đạo diễn cũng nhịn không được hoài nghi: "Cậu là lần đầu tiên quay phim?"

"Vâng." Anh khom người, không kiêu ngạo không tự ti, "Phải nhờ đạo diễn không tiếc chỉ giáo."

"Thiên phũ cỡ này!" Người bên ngoài nhao nhao tán thưởng.

Hà Mạn Mạn không biết sao, liền lộ ra một nụ cười tự hào, cả ngày quay chụp trôi qua rất nhanh, Ôn Hoài Quang trừ lúc ở trước ống kính, rất ít nói chuyện, đối vơi mọi người đều duy trì nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti, Tiêu Trạch tới trò chuyện, anh cũng là không mặn không nhạt, nhắc tới cũng kỳ quái, anh có thể đối đãi một người người xa lạ đều hòa khí tự nhiên, nhưng cũng có lúc, lại hiện ra một cỗ thận trọng lãnh đạm khí chất, bộ dáng độc lập tách biệt với thế giới, rất kỳ quái.

Nhưng cũng rất khiến người mê muội.

Hà Mạn Mạn nghĩ, trong đầu đã có bộ khung chuyện xưa mới, hình tượng nam chính, một chút đã phác họa ra.

Xong xuôi, Tiêu Trạch cùng Phan Tử Tinh đều có người chuyên môn phái xe đưa trở về, người đại diện của Ôn Hoài Quang không chỉ dẫn dắt một mình anh là được cấp trên chiếu cố, cũng không thể quan tâm anh, Ôn Hoài Quang cũng không thèm để ý, ngược lại là Hà Mạn Mạn, cầm tiền thù lao mua một chiếc xe nhỏ, mặc dù không đắt, lại đủ để thay đi bộ, bởi vậy cô mời nói: "Ôn tiên sinh, không ngại đi cùng nhau chứ?"

Ôn Hoài Quang không từ chối, Hà Mạn Mạn cẩn thận lái xe, lúc trước cô sẽ không lái xe, Lâm Quốc Đống nói kiểm tra bằng lái quá phiền phức, cũng không cổ vũ cô đi, cô trước kia phụ thuộc vào chút tiền sinh hoạt mà hắn đưa cho, trách không được bị vứt bỏ như giày rách, nhưng bây giờ, không giống!

Hà Mạn Mạn lựa lời gợi chuyện nói: "Lần đầu diễn kịch, cảm giác như thế nào?"

Ôn Hoài Quang cười nhạt một tiếng: "Không có cảm giác gì mấy."

Hà Mạn Mạn hơi kinh ngạc, mỗi một người bước chân vào ngành giải trí, đều là ôm mộng tưởng và cảm xúc mãnh liệt mà đến, bọn họ kiên trì, cố gắng, có mục tiêu rõ ràng, muốn hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, thế nhưng là Ôn Hoài Quang nói —— "Không có cảm giác gì"?

Cô giật mình cười, Ôn Hoài Quang lại chỉ là nói: "Với tôi mà nói, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn sinh tồn, từ xưa đến nay... Đều như vậy."

Hà Mạn Mạn nghe không hiểu, cũng may Ôn Hoài Quang không có tiếp tục nói, chỉ là nhẹ nhàng thở dài: "Hà biên kịch, kịch bản viết rất tốt, trong loạn thế, rất nhiều tình yêu... Thường thường đều thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được)."

Hà Mạn Mạn cảm thấy thần thái và ngữ khí anh lúc này, dường như mang theo vẻ bi thương không thể nói thành lời, loại cảm giác thê lương ấy, tràn ngập trong lòng cô thật lâu.