Chương 15: Khác nhau chỗ nào?

Văn phòng thượng tướng sáng đèn, Cố Thanh Lan còn đang xử lý văn kiện, La Kỳ hỗ trợ.

La Kỳ không có kiên nhẫn như Cố Thanh Lan, làm mấy cái liền phàn nàn: “Bây giờ ở bộ quân sự không chỉ có những cuộc họp vô ích ngày càng nhiều mà còn có những tài liệu không thú vị ngày càng nhiều, chỉ cần khỏi để chúng tôi thực hiện nhiệm vụ được rồi, cứ ngồi đây hàng ngày và làm những tài liệu hình thức này đi.

"Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều phải mạo hiểm tính mạng, sau khi trở về liền thở không nổi mấy hơi, lại phải vội vàng xử lý những chuyện này, việc này quá vô nhân đạo." La Kỳ thấy Cố Thanh Lan làm như vậy không thấy y, kéo ghế nghiêng người tới: "Thượng tướng, ngài không tức giận sao? Trong lòng không có bất kỳ phàn nàn gì sao?"

Cố Thanh Lan xem xong một bản, bấm gửi, sau đó lại mở một bản khác, liếc nhìn La Kỳ: "Những cảm xúc này có ích không?"

La Kỳ mím miệng bất đắc dĩ: "...Vô dụng."

Cố Thanh Lan: "Chính là như vậy, đã không thể thay đổi được, làm mình rơi vào cảm xúc oán giận, chỉ là tự chuốc thêm phiền não mà thôi."

"Nhưng những việc này vốn dĩ đâu phải của ngài, rõ ràng là người trong Nghị viện đang nhắm vào ngài, cố ý giao những công việc này cho ngài." La Kỳ cảm thấy bất bình thay cho Cố Thanh Lan: "Đều là tại Đại hoàng tử, muốn diệt trừ người, mọi người đều biết lòng Tư Mã Chiêu của hắn.”

Cố Thanh Lan bỗng nhiên cau mày, nghiêm túc nói: "La Kỳ, chú ý đúng mực!"

"Tôi đã chú ý rồi, không phải chỉ nói trước mặt ngài sao, đâu có nói bên ngoài."

“Vậy cậu cũng phải cẩn thận tai vách mạch rừng.” Cố Thanh Lan gõ Lạc Kỳ: “Tính tình của cậu bao nhiêu năm không thay đổi, tuổi càng lúc càng lớn, trên mặt càng ngày càng có nhiều nếp nhăn, nhưng lại không học được cách ổn trọng."

"Thượng tướng! Sao ngài lại nói trên mặt tôi có rất nhiều nếp nhăn!" Lạc Kỳ chỉ nghe được câu nói đau lòng này: "Tôi thường xuyên đắp mặt nạ để bảo dưỡng đó!"

Là một Alpha, so với omega như anh còn quan tâm những chuyện đó hơn, Cố Thanh Lan lắc đầu ghét bỏ: "Chỉ cần chúng ta thực hiện nhiệm vụ, lúc nào không bị phơi nắng, gió, cậu đắp vài miếng mặt nạ đó có ích lợi gì? Còn không bằng để dành một ít để sau này cưới vợ rồi dùng?"

"Thượng tướng, ngài có hiểu lầm chuyện gì không đó, nhiều nếp nhân thì không lấy được vợ, vậy còn tiết kiệm làm gì?" Lạc Kỳ oán trách Cố Thanh Lan: "Thượng tướng, ngài thật đúng là thẳng hơn tôi. Để xem sau này ngài sẽ gả đi thế nào."

"..." Cố Thanh Lan không nói nên lời, anh nhất định phải gả à? Anh thể cưới được sao?

Vừa định đáp lại La Kỳ như thế, thì điện thoại trên bàn vang lên, Cố Thanh Lan nhấc máy, càng nghe sắc mặt càng lạnh, ánh mắt lập tức như như con dao sắc bén rút ra khỏi vỏ, sát thương chết người.

La Kỳ lo lắng nhìn anh: "Thượng tướng, xảy ra chuyện gì?"

Cố Thanh Lan cúp điện thoại, đứng dậy: “Thượng Dã và Tiết Duệ đang đánh nhau trong phòng tắm.”

Lạc Kỳ: "Hả?"

Nhìn bóng lưng thượng tướng bước đi nghiêm trang, Lạc Kỳ hoảng sợ đuổi theo: "Thượng tướng, ngài là Omega, ngài đừng đi, để tôi xử lý là được rồi."

Cố Thanh Lan không quay đầu lại: “Cũng chẳng phải chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể Alpha các người.”

La Kỳ: "..."

Cố Thanh Lan: "Cấu tạo không khác nhau nhiều lắm, cũng không lớn như trong tưởng tượng."

La Kỳ: "..."

Thượng tướng, nếu cứng rắn như vậy thì không lấy được chồng đâu.

Khi Cố Thanh Lan đến nhà tắm, Thượng Dã và Tiết Duệ còn đang đánh nhau, lúc đó cả hai đều đang khỏa thân, trên mặt và trên người đều dính máu.

Cố Thanh Lan lấy ra hai chiếc khăn tắm màu trắng, mang ủng quân đội màu đen giẫm lên gạch sứ, sải bước tới, mỗi người lãnh một chân, tách họ ra.

Không kịp phòng thủ đột nhiên bị đá, hai người đều có chút choáng váng, ngẩng đầu lên mới biết người tới chính là thượng tướng Omega.

Sắc mặt Tiết Duệ lập tức tái nhợt, gã che lại tiểu Duệ.

Thượng Dã rất phóng khoáng, dù sao hắn cũng tự cho rằng mình có đại Dã, khi nhìn thấy người trong lòng thì cao hứng vui mừng hơn, còn không kìm lòng được dùng sức ưỡn cơ thể, khoe ra cơ bắp tuyệt đẹp.

Tuy nhiên, sự che chắn của Tiết Duệ và màn trình diễn dáng người của Thượng Dã cũng không khiến Cố Thanh Lan liếc mắt nhìn, anh ném mỗi người một chiếc khăn tắm, che kín phần thân dưới của họ.

Giọng nói lạnh như băng: “Quấn xong đi ra sau núi phạt đứng hai tiếng, thiếu một giây cũng không được quay về ngủ!”

Tác giả có lời muốn nói: Anh Dã dâʍ đãиɠ như vậy, chỉ có thượng tướng mới trị được.

-------------------

Theo dõi truyện giúp mình nhé!