Chương 16

Quân nhân làm gì nhiều nhất mỗi ngày? Chắc chắn đang đứng nghiêm.

Vì vậy, theo quan điểm của họ, việc đứng chịu phạt cũng đơn giản và dễ dàng như đứa trẻ nghịch bùn.

Tuy nhiên, khi Thượng Dã và Tiết Duệ quấn khăn tắm đi đến khu rừng nhỏ phía sau núi, sắc mặt của họ đồng thời trở nên khó coi.

Tiếng vô số muỗi vo ve quanh tai, lớp da lộ ra nhanh chóng thu hút chúng dừng lại nghỉ ngơi, lúc đầu chỉ có một hoặc hai con muỗi cắn thì hai người còn chịu được, nhưng khi nhiều chỗ bị chích hơn, Tiết Duệ không thể chịu đựng được nữa, đưa tay lên gãi.

"Hửm?"

Một giọng mũi uy nghiêm ngăn Tiết Duệ lại.

Gã đau đớn ngước mắt lên, nhìn Cố Thanh Lan đứng cách Diệp hòa thượng không xa, đang đích thân giám sát bọn họ: "Thượng tướng, muỗi nhiều quá, ngứa quá."

Cố Thanh Lan mặc quân phục màu đen, gần như hòa vào màn đêm, chỉ có một đôi mắt như ánh trăng, lạnh lùng và sáng ngời: “Nếu không ngứa tôi phạt mấy cậu đứng làm gì? "

Quả nhiên là cố ý, Tiết Duệ lại cảm giác được sự khủng bố của Cố Thanh Lan: "Thượng tướng, tôi sai rồi, tôi không nên đánh nhau, ngài phạt tôi chạy 20 hay 30 km cũng được."

Mệt mỏi còn tốt hơn ngứa ngáy, gã thật sự không chịu nổi nữa, liếc mắt nhẹ, trên cơ ngực còn có hai con muỗi đang đậu.

Đυ. mé!

Bọn mày đang hút máu hay là uống sữa?

Tiết Duệ sắp sụp đổ.

La Kỳ nhìn theo ánh mắt Tiết Duệ xuống cơ ngực của gã, không khỏi cười khúc khích.

Cố Thanh Lan liếc y một cái, La Kỳ vội vàng im lặng, lùi về phía sau một bước, hạ thấp cảm giác tồn tại.

Cố Thanh Lan lại nhìn Tiết Duệ: "Nếu biết chuyện sẽ thế này mắc gì lúc đó lại làm thế?"

Ánh mắt sắc bén chuyển từ Tiết Duệ sang Thượng Dã: "Không phải hai cậu đánh nhau vui vẻ lắm sao? Hôm qua tôi vừa nói với các cậu xong, hôm nay liền quên mất?"

"Thượng tướng, tôi không quên." Thượng Dã giả vờ bị oan nói: "Nhưng Tiết Duệ đánh tôi trước, tôi phải đánh trả. Hơn nữa, nó muốn đánh vào người tôi cũng được, nhưng nó lại đánh vào khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của tôi, tôi không nhẫn nhịn được."

"Nếu không phải mày hất bọt lên mặt tao thì tao sẽ đánh mày à?" Tiết Duệ nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

"Chỉ có một chút bọt rơi lên mặt mày thôi, mà mày làm đến mức đó sao? Phụ nữ cũng không ra vẻ như mày, hay mặt mày đóng mấy chục triệu tiền bảo hiệm nên bọt không chạm vào được?" Thượng Dã nhếch môi khinh thường.

Tiết Thụy nắm chặt nắm đấm, mũi chân khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn đánh tiếp, Cố Thanh Lan chỉ đơn giản lui về phía sau, ưu nhã dựa vào thân cây: "Còn muốn đánh nhau à? Vậy tiếp tục, đánh nhiều một chút, để tôi phạt đứng ở đây thêm hai tiếng nữa, dù sao đêm vẫn dài, đủ để cậu đánh thêm vài lần nữa."

Một đòn cảnh cáo vang lên, cơn giận của Tiết Duệ trong nháy mắt bị dập tắt, tư thế đứng nghiêm đang rời rạc của gã lại trở nên nghiêm chỉnh: "Thượng tướng, là do Thượng Dã chọc tức tôi trước! Cho dù tôi có sai, cũng không bằng Thượng Dã, tôi không đồng tình với việc tôi và cậu ta cùng bị trừng phạt giống nhau.”

Cố Thanh Lan: "Vậy ai ra tay trước?"

“Là tôi.” Tiết Duệ đáp lại một cách rõ ràng: “Nhưng nếu cậu ta không đυ.ng tôi trước thì làm sao tôi có thể động thủ trước được?”

Cố Thanh Lan: "Cậu ta đυ.ng cậu xong, có xin lỗi cậu không?"

"Thưa thượng tướng, Tiết Duệ không có cho tôi thời gian để xin lỗi." Thượng Dã xen vào: "Nếu như cậu ta đánh tôi chậm hơn một giây, tôi nhất định sẽ xin lỗi cậu ta."

"Mày nói dối, mày sẽ không bao giờ xin lỗi!" Tiết Duệ trừng mắt nhìn Thương Dạ.

Tiểu bạch kiểm, mày hiểu biết tao quá ha.

Nhưng... Thượng Dã nhìn Cố Thanh Lan khí chất chính trực, kiên quyết phủ nhận: "Nếu có đủ thời gian, tôi nhất định sẽ xin lỗi. Tôi là người lương thiện chính trực, tôi không thể làm những việc như biết sai không sửa, là do cậu không cho tôi có đủ thời gian."

“Khỉ khô!” Tiết Duệ hét lên, Cố Thanh Lan ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người: “Các cậu có biết tinh thần quan trọng nhất của Hạm đội Hổ Gầm là gì không?”

“Hả?” Tiết Duệ sửng sốt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột.

Thượng Dã phản ứng rất nhanh: "Tinh thần cường giả!"

Cố Thanh Lan: "Sai."

Không chịu thua kém, Tiết Duệ nói: “Phục tùng quân lệnh.”

Cố Thanh Lan: "Sai."

Thượng Dã : "Lòng yêu nước."

Tiết Duệ : "Tinh thần đấu tranh vì nhân dân."

Cố Thanh Lan: "Sai."

Vẫn sai?

Hai người lại đoán thêm mấy lần nữa, nhưng đều sai, Tiết Duệ khó hiểu, tại sao cái gì cũng không đúng, thượng tướng không phải lại đang chơi xỏ gã đi?

Câu trả lời đơn giản như vậy, Cố Thanh Lan không ngờ hai người đoán đến mười lần đều không đoán đúng, có thể thấy được, hai chữ kia căn bản không có trong đầu bọn họ: "Dù sao, các cậu có rất nhiều thời gian, vậy nên hãy từ từ suy nghĩ xem, ai tìm ra trước sẽ được về trước."

“Có thể về trước ạ?” Đôi mắt Tiết Duệ sáng lên.

Cố Thanh Lan gật đầu: "Trả lời đúng trước, sẽ được rời đi trước, người còn lại thì ở lại đủ hai tiếng."

Tục ngữ có câu “Ở đâu có cạnh tranh, ở đó có động lực”, Tiết Duệ lập tức tràn đầy sinh lực.

Nhưng Cố Thanh Lan lại bổ sung: "Mỗi người các cậu chỉ có một cơ hội, nếu sai thì cứ ở yên đây cho muỗi ăn no đi."

Câu trả lời Tiết Duệ vừa muốn thốt ra lập tức nuốt vào lại. Nghe nói chỉ có một cơ hội, gã bắt đầu liệt kê trong đầu tất cả đáp án có thể nghĩ ra, sau đó so sánh xem cái nào có khả năng là đáp án đúng nhất.

Trong khoảng thời gian này, gã liên tục lén nhìn Thượng Dã, sợ Thượng Dã sẽ trả lời trước gã một giây, nhưng có lẽ Thượng Dã ngu ngốc, không có dấu hiệu có thể trả lời chính xác.

Tiết Duệ hơi thả lỏng, cân nhắc lần thứ năm mươi tám, gã thận trọng nói: "Thượng tướng, đó là tinh thần đoàn kết sao?"

Cố Thanh Lan nhìn xuống thời gian trên máy truyền tin: "Câu trả lời đơn giản như vậy, cậu phải mất bốn mươi phút mới tìm ra được, xem ra trong tiềm thức của cậu, câu trả lời này không đáng nhắc đến."