Chương 47

Chu Tu Nghiêu nhìn nàng ấy một cái, sau đó đột nhiên bật người lên, giống như một con báo hoang mạnh mẽ, một tay nhẹ nhàng ôm lấy Từ Miêu Miêu, tay kia trèo lên hòn non bộ, nhanh chóng biến mất ở phía bên kia hòn non bộ, ôm Từ Miêu Miêu rời đi trước khi ma ma và thị vệ chạy tới.

Từ Miêu Miêu mềm mại nằm trên vai Chu Tu Nghiêu, một lúc sau mới hoàn hồn lại, hưng phấn vẫy đuôi mèo.

“Meo ~” Oa oa oa vẫn là lão đại oai phong!

Chu Tu Nghiêu mang Từ Miêu Miêu đi tới một con đường bằng sỏi khác, vẫn không trả lời Từ Miêu Miêu, mà chỉ liếc y một cái, thấy Từ Miêu Miêu không sao nữa thì trực tiếp thả Từ Miêu Miêu xuống đất.

Từ Miêu Miêu: .... Meo!

Từ Miêu Miêu sợ tới mức rụt đuôi lại, vồ lên một cái, bổ nhào lên vạt áo sau lưng Chu Tu Nghiêu, trực tiếp bám lên đó, sống chết không buông.

“Meo meo meo~” Lão đại, ta thật sự bị ép buộc, hơn nữa meo vẫn là một con mèo nịnh nọt xứng chức, đừng bỏ rơi meo!

Chu Tu Nghiêu im lặng đi phía trước, nhưng mà Từ Miêu Miêu không nhận ra chính là từ lúc Từ Miêu Miêu bám lên người, tốc độ của đối phương rõ ràng đã chậm lại, nhưng vẫn không thèm quan tâm đến y.

Từ Miêu Miêu sốt ruột, không phải là.... Tiểu Bạo Quân thật sự đã hiểu lầm y đó chứ?

Nhưng mà lúc Từ Miêu Miêu lo lắng đến mức đau tim, thì đột nhiên ồ lên một tiếng, không đúng, sao Tiểu Bạo Quân lại ở chỗ này? Hay là...

Từ Miêu Miêu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đôi mắt hai màu lập tức sáng lên!

Chẳng lẽ là... vì chuyện lần trước nên Tiểu Bạo Quân sợ Chu Ngọc Vĩ lại ra tay, cho nên... đặc biệt đến đây để đón y?

Từ Miêu Miêu lập tức không còn lo lắng nữa, ngậm lấy vạt áo choàng của Chu Tu Nghiêu, trái ngược với sự lo lắng vừa rồi, y bắt đầu cười khúc khích.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng đối phương đang lén lút cười khúc khích, tiếng kêu thật sự không giống như lúc bình thường, sau tai Chu Tu Nghiêu không khỏi đỏ bừng, hắn nghiêm mặt dừng bước lắng nghe, sau đó xoay người lại, cúi đầu túm lấy mèo nhỏ, dùng một tay nhấc lên lắc lắc: “Cười cái gì? Tiền đồ đâu? Bị siết đến mức sắp tắt thở cũng không biết chạy? Không phải bình thường lá gan lớn lắm sao?”

Sắc mặt thiếu niên bình tĩnh, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng Từ Miêu Miêu nghe thấy thì càng vui vẻ cười ngây ngô, cũng không tức giận, sau khi biết Tiểu Bạo Quân đang lo lắng cho mình, lá gan của y đột nhiên lớn hơn, bỗng dùng đệm thịt mềm hình hoa mai ấn lên mặt Chu Tu Nghiêu, cái đuôi nhỏ quấn quanh cổ tay của đối phương, ngoan ngoãn cọ cọ: “Meo~” Meo sai rồi, đừng tức giận nha!

Y cũng không có cách nào, ai bảo Chu Trình Thấm gầy yếu, sức khỏe lại không tốt, Khương hoàng hậu sinh được ba hoàng tử, lại chỉ có một công chúa như vậy, nàng ấy đã bị bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ, luôn luôn yếu ớt, Khương hoàng hậu cực kỳ yêu thương vị trưởng công chúa này, sau khi y trở thành mèo, sức mạnh cũng không lớn, lỡ như vô tình khiến Chu Trình Thấm bị thương hoặc bị làm sao, vậy không phải sẽ gây chuyện rắc rối cho Đào quý phi và Tiểu Bạo Quân sao...

Hơn nữa lúc đó vì sợ Tiểu Bạo Quân hiểu lầm nên y rất nóng vội, hoàn toàn quên mất.

Chu Tu Nghiêu đối mặt với gương mặt đáng yêu ngốc nghếch của mèo nhỏ, đôi mắt hai màu của y vì vui vẻ mà cong thành hình trăng khuyết, nhìn một lúc, Chu Tu Nghiêu trực tiếp ấn mặt mèo nhỏ vào trong lòng ngực của mình, kẹp thật chặt không để bị chui ra ngoài.