Chương 7

Giây tiếp theo.

Quý Hạo buông tay ra, kiềm chế lui về phía sau một bước.

Thiếu niên đứng dậy, kinh ngạc quay đầu lại nói: “Còn ấn mạnh thêm được.”

Quý Hạo cười: “Vừa thôi, hăng quá hoá dở.”

Thiếu niên ấn vai, gật đầu, đi ra ngoài sân vận động.

Quý Hạo đứng tại chỗ thu lại nụ cười, thầm tỉnh lại.

Ở thế giới thứ nhất, cả người hắn đầy ma khí chạy vào, còn chưa kịp đứng vững thì bầu trời đã sụp đổ, hắn bị ý chí của Nguyễn thượng tiên xua đuổi gϊếŧ chết trong thế giới nhỏ. Sau đó, hắn lại tốn máu mở ra thế giới thứ hai, chỉ ở được một ngày thì đã bị “Nguyễn đạo hữu” mới vừa gặp vung kiếm đánh ra thế giới nhỏ.

Đây là thế giới nhỏ thứ ba.

Một xã hội hiện đại bình thường, không tu chân, nhân loại an cư lạc nghiệp.

Thậm chí bé Tiên đơn thuần quá nhỏ yếu, không khó giải quyết, chỉ khó ở chỗ phải tự học cách kiểm soát, kiềm chế sức mạnh thiên ma muốn bùng nổ đó.

Đã năm ngày trôi qua.

Mọi thứ đều ổn.

Lười biếng đi bộ trên sườn dốc dài, cũng đã có thể trông thấy căn tin dưới sườn dốc, có không ít đội viên ăn xong trở về.

Quý Hạo đi xuống, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, giữa mùa hè oi bức, mặt trời vừa ló dạng giống như bật công tắc lò nướng. Nguyễn Minh Trì đi phía trước hắn nửa bước, lớp áo thun mỏng sau lưng thiếu niên lấm tấm mồ hôi, dán chặt vào xương bướm có hình dáng đẹp đẽ của cậu, theo bước đi nhấp nhô, tựa như đôi cánh nhỏ đang vẫy.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Quý Hạo dời mắt đã trông thấy Dư Vũ.

Dư Vũ tối qua trực ca, rặt một vẻ mới tỉnh ngủ đuổi theo, ánh mắt nghi ngờ đảo quanh hai người họ rồi hỏi: “Mới ngủ dậy?”

Quý Hạo nói: “Đi luyện tập.”

“Cả hai người?” Dư Vũ không tin, nhưng nhìn mồ hôi trên trán cả hai, ông đành phải tin.

“Hôm nay rất quan trọng, bọn em phải cẩn thận.”

“Đúng vậy, có lòng cầu tiến, biết cố gắng là tốt rồi.” Dư Vũ vui mừng gật đầu: “Hai đứa bây giờ còn nhỏ, ham chơi là việc bình thường, nhưng không thể mãi không trưởng thành, mới hiểu được nỗ lực thì sẽ có hồi báo.”

Quý Hạo cười nhìn Nguyễn Minh Trì, nói: “Đúng vậy, nếu không phải huấn luyện viên sắp xếp Nguyễn Minh Trì trong ký túc xá của bọn em, em đoán mình còn đang ngơ ngác sống qua ngày.”

Nguyễn Minh Trì nhướng mày.

Dư Vũ ngây ra một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Nguyễn Minh Trì đúng thật có kiên trì và tự giác, thầy đã nhắc nhiều lần rồi, hiểu được thì tốt.”

“Em hiểu thế, nên mới cố gắng.” Quý Hạo cứ như vậy quy hết công lao cho sự thay đổi của mình về Nguyễn Minh Trì, cũng thuận tiện giải thích nguyên nhân mình thay đổi.

Dư Vũ vốn đã tràn đầy kỳ vọng đối với Nguyễn Minh Trì, hiện giờ thấy hành động của cậu còn có thể cảm động người khác, nhất thời ánh mắt nhìn Nguyễn Minh Trì đã dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.

Ông vui mừng cười nói: “Trận đấu hôm nay phải cố gắng lên, phải làm gương.”

Vinh dự và kỳ vọng đột nhiên gia tăng thêm khiến vẻ mặt Nguyễn Minh Trì hoang mang, sau đó gật đầu: “Dạ.”

Thành công giúp “dây đàn” cải thiện mối quan hệ thầy trò, Quý Hạo phất tay áo làm việc tốt không lưu danh, tiện đà làm việc tốt tiếp, hỏi: “Huấn luyện viên, nếu lần này bọn em có một suất trong đội thì sẽ có phần thưởng gì không?”

“Phần thưởng?” Dư Vũ cũng không bác bỏ hành vi đòi phần thưởng của Quý Hạo, trái lại còn nghiêm túc suy nghĩ.

Quý Hạo còn hỏi: “Muốn ăn sủi cảo nóng hầm hập của sư mẫu, được không ạ?”

Dư Vũ ngây ra, tiếp đó cười to: “Ok!”



8 giờ 20 phút sáng.

Bể bơi tỉnh S.

Lãnh đạo đội bơi tỉnh đến ngồi thành một hàng trên khán đài, còn có một phóng viên của tỉnh cũng tới, trên cổ đeo máy ảnh, vừa theo dõi công tác chuẩn bị của các bộ phận dưới bể bơi vừa phỏng vấn tổng huấn luyện viên đội tỉnh.

Ân Học Lâm và Quý Hạo cùng nhau đi ra, vẫn còn đang than thở: “Sao sáng nay cậu đi tập không gọi tôi.”

“Kêu cậu thì cậu dậy à?”

“Cậu không kêu sao biết tôi dậy không nổi?”

“Vậy lần sau để tôi kêu cậu.”

“Xạo quá cha nội!”

“Bé Ân” hôm nay tỉnh dậy có hơi quạu quọ, cần được quan tâm, nhưng việc này đếch có liên quan tới Quý Hạo. Hắn quay đầu nhìn Nguyễn Minh Trì tụt lại phía sau một bước rồi hỏi: “Cậu định xuống nước à?”

Nguyễn Minh Trì gật đầu, xoay người đi về phía bể bơi, tìm đại một bờ nhảy vào, cơ thể mảnh khảnh mịn màng của cậu để lại một vệt sáng trắng trên mặt nước, hệt như mỹ nhân ngư nhảy lên.

Tiếp đó ”ào” một tiếng.

Quý Hạo dời mắt, nhìn sang Ân Học Lâm rồi nói: “Có thời gian để than thở, còn không mau xuống nước? Nhanh coi!”

Quý Hạo đánh Ân Học Lâm bằng kính bơi trong tay, Ân Học Lâm ôm mông nhảy xuống, lao mạnh xuống nước, khi nổi lên thì lên án: “Nhóc Hạo, con thay đổi rồi, con giờ đã độc ác tàn nhẫn vô lý gây sự.”

Quý Hạo ha hả cười lạnh, xoay người đi tới bên cạnh ghế bên bờ, bình chân như vại ngồi xuống, không hề có ý định xuống nước khởi động.

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của lãnh đạo trên khán đài.

Phóng viên đang phỏng vấn thế mà biết Quý Hạo, hỏi một câu: “Năm nay Quý Hạo cũng định tham gia thi đấu tuyển chọn?”

“Ừ.” Ánh mắt của tổng huấn luyện viên thoáng ngỡ ngàng, theo lý mà nói Quý Hạo hoàn toàn không nên xuất hiện ở đây, đứa trẻ này cảm giác tồn tại rất mạnh, nhưng thành tích không tốt lắm, đội đã sớm buông tha hắn, chỉ chờ hắn thi đậu học viện thể thao cấp ba, thì nhiệm vụ bồi dưỡng của đội tỉnh cũng đã hoàn thành, thế nên chưa bao giờ đặt nhiều kỳ vạo vào hắn.

“Cậu ấy định tham cuộc thi nào?” Phóng viên lại hỏi.

“Ừm…” Ai mà biết, do dự một lát rồi nói: “Bơi tự do?”

“À, đúng rồi, môn thi đấu chính của Quý Hạo là bơi tự do cự ly ngắn.” Lưu Ký gật đầu, sau đó hỏi: “Nghe nói năm nay đội chúng ta có một đứa trẻ rất tài giỏi, cậu ấy ở đâu?”

Tổng huấn luyện viên biết anh đang nói đến ai, dời mắt sang Nguyễn Minh Trì: “Bên đó.”

Chẳng mấy chốc đã 8:30.

Huấn luyện viên thổi còi dọn sân, các vận động viên trong nước lần lượt đứng dậy.

Đội viên nam nữ đứng trên bờ, nhưng người cũng không nhiều, cuộc thi tuyển chọn đội thanh niên chỉ dành cho thanh thiếu niên, thế nên sáng nay đội trưởng thành được nghỉ ngơi nửa ngày, giờ đều đang ngủ bù trong chăn.

Bắt đầu.

Đội nữ của nhóm thanh niên thi đấu trước.

50m tự do, 100m tự do, 200m tự do.

Chẳng mấy chốc đã trôi qua rất mau, chớp mắt đã đến trận đấu bơi tự do của đội nam.

50 m bơi tự do nam, Quý Hạo không nhúc nhích. 100 mét bơi tự do nam Quý Hạo cũng không nhúc nhích. Sau khi các thí sinh 200m tự do nam bước lên đài nhảy, phóng viên không khỏi hỏi: “Tôi nhớ môn thi đấu chính của Quý Hạo là bơi tự do phải không?”

Tổng huấn luyện viên cũng có hơi ngượng ngùng, còn có chút không vui, nhếch khóe miệng cười nói: “Đúng vậy, có lẽ định đổi hạng mục.”

“Ồ.”

Quả nhiên khi đội nữ đang chờ thi bơi hỗn hợp, cuối cùng Quý Hạo cũng rời khỏi chỗ ngồi.

Cùng lúc có khá nhiều người rời ghế, nhìn thoáng qua, chừng sáu người, bao gồm cả Thôi Dung và Quý Hạo.

Tổng huấn luyện viên vội nói: “Bơi hỗn hợp.”

Lưu Ký phối hợp: “Ừ, bơi hỗn hợp… người đứng đầu nhóm này có lẽ là Thôi Dung?”

Thôi Dung rất cố gắng, đã đến lúc thể hiện kết quả năm nay.”

“Ồ.”

Để tiết kiệm thời gian thi đấu, đội thiếu niên thi đấu với đội thanh niên, có bốn đội thanh niên và hai đội thiếu niên, bọn trẻ rất hiểu chuyện, tự giác chọn đường đua hai bên, hai người khác trong đội thanh niên thấy Thôi Dung cũng nhường ra bục số 4, lúc huấn luyện viên thổi còi chuẩn bị, vẻ mặt của Thôi Dung cũng tự nhiên bước lên bục số 4.

Bục số 3 và số 5 đều có người, Quý Hạo thản nhiên đi tới bục số 2.

“Hai” khi dùng để hình dung toàn là nghĩa xấu, Thôi Dung vẫn còn mâu thuẫn với Quý Hạo, liếc thấy số bục của Quý Hạo thì nhướng mày, khóe miệng nhếch lên khó phát hiện, nhảy xuống nước đầu tiên.

Bơi hỗn hợp, bơi ngửa, 50 mét đầu tiên là bơi ngửa, xuất phát dưới nước.

Trọng tài thổi còi, các thí sinh cũng đều xuống nước, Quý Hạo không có gì nổi bật, lúc nhảy xuống nước giống như những người khác, hít một hơi thật sâu, cả người ướt sũng, sau đó mới xoay người nắm lấy tay nắm dưới bục lặn, hai chân giẫm lên thành bể.

“Bíp!”

Tiếng còi ngắn ngủi vang lên.

“Ào” một tiếng.

Mọi người đồng thời giống như con cá đạn, cơ thể cúi về phía trước, bơi về phía xa.

Mặt nước phẳng lặng nổi lên từng đợt sóng lớn, hai người đột phá sóng lớn!

Dốc cả sức để thi đấu, sóng nước trong bể bơi dâng trào, sóng cuộn trào, nhưng chênh lệch sức mạnh giữa đội thanh niên và đội thiếu niên quá rõ ràng, chẳng mấy chốc bốn người ở giữa đã trổ hết tài năng, bỏ xa các thành viên của đội thanh niên hai bên.

Chẳng mấy chốc 50 m bơi ngửa đã kết thúc, bốn người đội thanh niên gần như đồng thời đạp lộn người, bật mạnh vào thành bể.

“Ôi chao, tốc độ như nhau.” Người trên bờ thảo luận.

“Quý Hạo cũng theo sát?”

Lúc này có vô số ánh mắt chú ý đến trận đấu này. Lo lắng nhất phải kể đến Dư Vũ, tay cầm đồng hồ bấm giờ đi dọc theo bờ sông, đội này có hai người, nếu cuối cùng mất vị trí đầu tiên thì rất buồn cười.

Ân Học Lâm cũng đứng trên bờ với những người còn lại trong đội, ngướng cổ ra xem, tuy mọi người đều cho rằng Quý Hạo khoác lác, ngay cả cậu ta cũng không hi vọng lắm, nhưng trong đội thi đấu, cậu ta vẫn hy vọng Quý Hạo dù không thắng nổi, cũng có thể bơi ra một thành tích tốt.

Hơn nữa, các huấn luyện viên, đội viên và lãnh đạo đang theo dõi trận đấu, ánh mắt đều tập trung vào bể bơi, không ai chú ý đến Nguyễn Minh Trì cũng không biết từ lúc nào đã rời khỏi chỗ ngồi, nhìn chăm chú vào người trong bể bơi bằng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thầy Dư đang đi dọc theo bể bơi, nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay rồi nhìn các đội viên đang bơi trong nước, bất giác bơi ngửa đã trôi qua, bơi ếch trở về.

Ba đến năm thí sinh hơi rớt lại phía sau một chút ở phần bơi ếch, Thôi Dung dẫn đầu, à, hình như Quý Hạo cũng ở phía trước?

Thầy Dư nheo mắt, cố gắng so sánh, bất tri bất giác tiến vào khu nghỉ ngơi của các đội viên, tiếng bàn tán bay vào trong tai ông.

“Wow, các cậu xem, bơi ếch có đuổi kịp không?”

“Hình như như tốc độ vẫn như cũ?”

“Quý Hạo sẽ không thật sự thắng Thôi Dung chứ?”

“Đừng đùa, bơi bướm phân cao cao thấp, tôi thấy phổi của nhóc Hạo sắp nổ tới nơi rồi.”

Thầy Dư rất đồng ý.

Qua bơi ngửa, ông có thể hiểu, coi như là giãy giụa.

Qua bơi ếch, ông có thể hiểu là giãy trước khi chết, kí©h thí©ɧ tiềm lực.

Nhưng bơi bướm và bơi tự do thì sao? Bơi lội là môn thể thao tranh thủ từng giây từng phút, thể chất mà hơi yếu thì sẽ cố không nổi, bơi cũng rất vất vả. Tiếp theo là bơi bướm sẽ bị Thôi Dung có thể lực rất tốt kéo ra khoảng cách bao nhiêu?

Bơi ếch đổi bơi bướm, lên khỏi mặt nước.

Ngang bằng?

Vung cánh tay bơi bướm, cơ thể lượn sóng, lao về phía trước như cầu vồng. Khí thế của Thôi Dung hung mãnh, như hổ xuống núi, nhưng Quý Hạo lại bơi vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà thật sự giống như chú bướm chập chờn trên mặt nước.

“Ào —— ào”

Bơi bướm được một nửa, tốc độ của hai người vẫn không khác mấy.

Đây, đây, đây… không thể nào!

Quý Hạo, sao nó còn sức lực?

Thầy Dư nhìn đồng hồ bấm giây trên tay, lại nhìn hai người trong bể bơi, đuôi lông mày nhướng lên vì ngạc nhiên.

“Quý Hạo cố lên!” Đột nhiên Ân Học Lâm như bơm máu gà vọt ra vài bước, lớn tiếng hô to.

Thầy Dư hết hồn, đồng hồ bấm giờ xém nữa rơi xuống nước, nhưng ông không hề tức giận, lúc này trên người ông nổi lên một lớp da gà, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ —— Quý Hạo muốn lấy slot trong trong bơi hỗn hợp, không phải nói đùa!

“Cố lên, cố lên, cố lên!” Ân Học Lâm cao giọng hơn, mấy bước đã chạy tới.

Khoảng cách 25 mét đảo mắt đã bơi xong, Quý Hạo bơi bướm mệt mỏi nhất thế nhưng vẫn giữ được sức đuổi kịp Thôi Dung, ngay sau đó hai tay chạm vào thành bể.

Ngay sau đó.

Hai tay chạm vào tường.

Xoay người.

Chân chạm vào tường.

Đạp một cái!

Bơi tự do!

50m bơi tự do đến rồi!

Bơi tự do, thế bơi nhanh nhất.

Nước bắn tung tóe.

Hai người đuổi sát nhau!

Tay phải cầm đồng hồ bấm giờ của Dư Vũ vô thức run lên, bước chân ông đuổi nhanh theo hai người.

Ân Học Lâm tiến lên đón, đứng giữa sân hét khàn cả giọng: “Quý Hạo! Cố lên cố lên! Cố lên cố lên!”