Chương 4: Thế tử

Mặt trời lên cao, Mạnh Tích Chiêu mới rời giường.

Dậy rồi cũng không phải làm chính sự gì, ôm một cái bình nước ấm, nhàm chán ngồi đung đưa chân bên cạnh lan can.

Mạnh phu nhân mang Mạnh Kiều Kiều ra ngoài tham gia lễ cập kê của quý nữ nhà người ta, đại ca thì đi học, cha thì thượng triều, lúc này cả phủ Than Chính chỉ có một vị chủ tử là Mạnh Tích Chiêu.

Kim Châu đứng ở một bên nhìn Mạnh Tích Chiêu chán nản lắc chân.

Đột nhiên, đột nhiên hai cái chân đang đong đưa kia dừng lại giữa chừng, ánh mắt cậu bắt đầu đờ đẫn, Kim Châu giật mình một cái, lập tức tỉnh táo đang định tiến lên hỏi Mạnh Tích Chiêu có yêu cầu gì thì cậu đã nhanh nhẹn nhảy xuống, giọng nói hữu lực vang lên: "Là nam nhi sống phải biết quý trọng thời gian, ta quyết định rồi, ta muốn thi khoa cử!"

Kim Châu yên lặng nhìn cậu, không phát biểu ý kiến gì, chỉ phái người tới phòng đại công tử, mang một quyển《 Luận Ngữ 》qua.

Mạnh Tích Chiêu nhìn bìa sách cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nam tử hán đại trượng phu nói được thì làm được, cậu lập tức mở ra.

Ặc, cái khái niệm này nghĩa là gì vậy.

Ặc, sao lại không có dấu ngắt câu thế này.

Ừm, tổng kết là 80% tinh hoa của quyển sách này cậu chả hiểu qq gì hết......

Một lúc sau, cậu bình tĩnh đưa lại sách cho Kim Châu: "Ta đói bụng rồi, lấy điểm tâm tới đây."

Kim Châu mỉm cười đáp “Phòng bếp hôm nay nấu canh Hương Tô, lang quân có muốn thử một chút không ạ?"

Mạnh Tích Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Bưng lên đi.”

……

Trong lúc ăn, Mạnh Tích Chiêu bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin mà làm vậy. Ở thời hiện đại còn không đuổi kịp khói của đám người Thanh Hoa Bắc Đại, vậy mà nghĩ có thể vượt mặt ngàn quân vạn mã nhân sĩ cổ đại chen chúc qua cầu độc mộc.

Thậm chí sinh viên Thanh Hoa xuyên đến đây cũng chưa chắc bản thân có thể đề tên bảng vàng.

Không được, khoa cử không xuôi rồi, vẫn là tìm cách khác thôi.

Mạnh Tích Chiêu rất đau khổ.

Thành thật mà nói, cậu cũng không đặt nguy cơ của nguyên chủ ở trong lòng, bởi vì người dùng thân thể này hiện giờ là cậu, cậu không háo sắc không thiểu năng trí tuệ, chỉ cần thành thành thật thật một chút, cho dù là Phó Tế Tài hay nam chính cũng không hố được cậu. Nhưng vấn đề là, cậu yên phận nhưng những người khác thì không, mà kể cả là có thì cần phủ Tham Chính còn đây, sẽ chẳng ai tin tưởng bọn họ.

Mạnh Tích Chiêu cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng với tình huống trước mắt, kể cả là được cả nhà cưng chiều lời nói của cậu vẫn không có trọng lượng. Nếu cậu chạy đến trước mặt cha nương chỉ ra âm mưa, tám phần là bọn họ sẽ mời đại phu tới, xem có phải cậu bị yêu quái nhập rồi hay không.

Trong lúc cậu còn đang đau khổ suy tư, Trương Gia Viện liền chạy tới: "Nhị công tử, Ninh Viễn hầu mang Thế tử tới tìm ngài, nói là muốn chịu đòn nhận tội với ngài."

Mạnh Tích Chiêu chớp chớp mắt, đặt phần điểm tâm đang ăn dở xuống

“Ồ, cho bọn họ vào đi.”

Trương Gia Viện, đại quản gia của phủ Tham Chính cũng là người trung thành nhất ở đây, nghe nói hắn theo cha cậu khi ông vẫn còn là tú tài, người như vậy khẳng định khuỷu tay đều hướng trong quải. Mạnh Tích Chiêu bảo đưa người tới hậu hoa viên, mặc kệ Ninh Viễn hầu có cảm thấy bị coi khinh hay không.

Phó Tế Tài bị cha xách tới, trên mặt lộ ra vẻ không phục cùng tức giận.

Đúng hắn cũng là một tay ăn chơi có tiếng, nhưng hắn biết tốt xấu, hơn nữa hắn còn chắc chắn rằng lần này bản thân không sai. Thằng nhóc kia đẩy mình trước.

Làm ơn đi, nó đẩy mình trước, mình đánh nó một cái, không phải hợp tình hợp lý sao!

Ninh Viễn hầu âm thầm đá chân nhi tử, đến khi Mạnh Tích Chiêu đi vào mới bày ra gương mặt tươi cười: "Hiền chất, ta đem cái thằng bất hiếu này tới nhận tội với ngươi đây."

Tuổi của Ninh Viễn hầu lớn hơn so với Mạnh Cựu Ngọc, nhìn bậc tiền bối cười lấy lòng với mình, Mạnh Tích Chiêu cảm thấy không thoải mái chút nào nhưng cậu vẫn vững vàng ngồi trên lan can, nghiêng đầu đánh giá hai người bọn họ: "Mấy người là ai vậy?"

Ninh Viễn hầu sửng sốt, không hiểu sao cậu lại hỏi như vậy, mà Phó Tế Tài bên cạnh đã nhảy dựng lên: "Mạnh Tích Chiêu, đừng có vô sỉ như vậy, ta chỉ đánh ngươi có 1 cái ngươi đừng có giả vờ mất trí ở đây!"

Mạnh Tích Chiêu vui vẻ, xem ra đầu óc cái tên Phó Tế Tài này cũng không tốt hơn Mạnh nhị thiếu gia bao nhiêu, chưa ai làm gì mà đã nói toạc ra hết rồi.

Mạnh Tích Chiêu không vui, chậc lưỡi một cái, dùng ánh mắt tỏ vẻ "sao ngươi ồn ào vậy" nhìn hắn: "Ai nói ta mất trí, chỉ là đầu ta vẫn còn âm ỉ đau, không nhớ rõ tên và khuôn mặt của mọi người."

Nói xong, cậu hỏi Phó Tế Tài: “Ngươi chính là Ninh Viễn hầu sao? Trông cũng còn xuân lắm, năm nay bốn mươi mấy?”

Phó Tế Tài: "Ông đây mới 29"

Mạnh Tích Chiêu lắc đầu, bày ra vẻ mặt không tin: "Sao có thể, ngươi trông không giống 29 tý nào, nhìn ít nhất cũng phải ngoài 40 rồi."

Phó Tế Tài: “……”

Ninh Viễn hầu: “……”

Kim Châu mím môi nhịn cười, trong nhà không có người lớn, Ninh Viễn hầu không chắc có phải Mạnh Tích Chiêu cố ý không, nhìn về phía Trương Gia Viện, người sai thở dài: "Sau khi nhị công tử tỉnh lại, quả thật quên mất tên và mặt của một số người, nhưng chỉ cần nhắc nhở cậu ấy một chút, cậu ấy sẽ nhanh chóng nhớ lại."

Dừng một chút, ông ta có chút kiêu ngạo nói với Ninh Viễn hầu, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, những người thân cận nhị công tử đều nhớ rõ."

Nhìn bộ dạng ưỡn ngực kia, Mạnh Tích Chiêu không dám nói thật ra nếu cha nương cậu không nhắc tới Trương Gia Viện thì cậu cũng chả biết ông ta là ai.

Sớm muộn gì chuyện cậu không nhớ rõ mọi người cũng sẽ bại lộ, không bằng bây giờ trực tiếp công khai, đem nồi ném cho Phó Tế Tài, nhìn hai mắt hắn trừng lớn sắp giống như hai cái chuông đồng, hẳn cũng rất thích cái nồi đen to đùng này.

Mặc kệ thật hay giả, nhân gia đều nói như vậy, Ninh Viễn hầu tự nhiên không thể phá đám, sắc mặt của Phó Tế Tài càng lúc càng đỏ, tưởng chừng không lâu nữa sẽ tức đến xì khói.

Mạnh Tích Chiêu thấy đủ rồi, lúc này diễn một bộ dạng hiểu ra mọi chuyện, quay đầu nhìn dòng suối róc rách cách đó không xa, buồn bã nói: "Hầu gia không cần nói nữa."

Cổ họng sắp bốc khói của Ninh Viễn hầu: Tiểu tử láo toét, sao lúc đầu không nói vậy đi?

Mạnh Tích Chiêu: "Do bản thân ta vô phúc, mấy nữ nhân có tài văn chương đều chướng mắt nam nhân như ta, ta không trách càng nàng tất nhiên cũng sẽ không trách thế tử, nào có đạo lý thi không đậu lại đi ghi thù những người thi đậu đâu?"

Phó Tế Tài ngẩn người.

Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận cũng dịu đi lại kéo theo một chút xấu hổ

Hắn biết Mạnh Tích Chiêu nhất định không phải khen hắn, nhưng Mạnh Tích Chiêu đã chính miệng thừa nhận không bằng mình, hắn cũng không cần so đo thêm nữa.

Đôi mắt Ninh Viễn hầu dán chặt vào bát canh Hương Tô mà Mạnh Tích Chiêu còn đang uống dở, đồng thời không quên an ủi lúc cậu đang ủ rũ: "Hiền chất, đừng nói như vậy, họ chướng mắt ngươi vì họ không có mắt nhìn, ngươi thông tuệ hơn người, nội tâm lương thiện lại khiêm tốn, hiểu lễ nghĩa, hơn cái tên nghiệp chướng nhà ta nhiều."

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Có nói lộn người không vậy.

Phó Tế Tài không kiên nhẫn tránh khỏi tay của Ninh Viễn hầu, giọng điệu vẫn cứng ngắc nhưng đã đỡ hơn lúc mới tới nhiều: "Này, đừng lải nhải dài dòng nữa, chỉ cần ngươi không tranh Tang Phiền Ngữ với ta, những người khác ngươi muốn dạng gì ta đều có thể đưa tới, coi như đền bù ta cũng đánh ngươi một gậy, về sau không ai nợ ai.

Mạnh Tích Chiêu ưu thương nhìn hắn một cái, nhìn đến da đầu tê dại, đỉnh đầu như muốn tách khỏi cơ thể bỏ trốn.

"Đa tạ ý tốt của ngươi, hiện tại ta không muốn gặp người khác, thất vọng quá nhiều, giờ ta đã tuyệt vọng rồi."

Ra vẻ cái gì chứ!

Phó Tế Tài trợn trắng mắt, lại ngồi xuống bên người Mạnh Tích Chiêu, có người ỷ mạnh hϊếp yếu cũng có người trừ bạo giúp yếu, Phó Tế Tài có cả hai, hắn hành xử tùy theo tâm trạng.

Hiện tại tâm tình hắn không tệ, tuy rằng bị áp giải tới đây bồi tội nhưng thấy đối tượng tạ lỗi của mình nản lòng thoái chí như vậy, hắn không chỉ không tức giận mà còn có chút cao hứng, những lúc hắn vui hắn liền muốn làm việc thiện

“Ngươi đường đường là con của Tham Chính đại nhân, sao lại không có tiền đồ như vậy, nữ nhân thôi mà, trước kia ngươi không biết cách tìm thôi, đi, ta mang ngươi ra ngoài, bảo đảm tìm một phát mười tám người tới luông!

Nói xong liền kéo Mạnh Tích Chiêu, khiến mọi người hết hồn.

Kim Châu thét chói tai: “Mau thả lang quân của bọn ta ra!"

Trương Gia Viện gấp đến độ nhảy vọt tới: “Không được không được, thân thể nhị công tử vẫn chưa ổn!"

Hậu hoa viên to như vậy, thế nhưng chỉ có Ninh Viễn hầu là có một cái tam quan đủ tư cách: "Còn ra thể thống gì nữa! Bản thân ngươi hồ nháo còn chưa tính, giờ còn muốn mang theo hiền chất, lại còn tận 18 người, đem hiền chất ép khô, ngươi gánh nổi trách nhiệm không!"

………… Hoá ra ngài sinh khí vì chuyện này sao?!

Mạnh Tích Chiêu chịu phục, cậu một hơi đẩy đám người quanh mình ra: “Ngươi tìm khác ta đều không cần! Ta muốn gặp Tang Phiền Ngữ!”

Tiếng nói vừa dứt, mấy người chung quanh phảng phất bị ấn nút tạm dừng, ngốc ngốc nhìn cậu, Phó Tế Tài là người phản ứng lại đầu tiên.

"Hay lắm, ta biết ngay là ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định!"

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Cậu nhanh chóng giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi! Ta muốn gặp nàng, không phải có ý kia, ta chỉ muốn xin lỗi nàng, lần trước phá đám buổi gặp của hai người, nhất định nàng ấy sẽ thấy ta là một nam nhân ngu ngốc vụng về như lợn, nghĩ tới là ta lại thấy buồn, ta không muốn bị hiểu lầm, ngươi là khách của nàng ấy, nếu ngươi giúp ta nói chuyện nàng ấy sẽ chịu gặp ta, đến lúc đó ngươi dẫn ta theo, thế nào?"

Phó Tế Tài lộ ra vẻ do dự: “Chuyện này……”

Mạnh Tích Chiêu tức khắc giống như quả cà tím phủ đầy sương, nhẹ nhàng nỉ non: “Không thể sao?”

Phó Tế Tài buột miệng thốt lên: “Sao lại không, đương nhiên là có thể!"

Kim Châu ở một bên xem mà muốn vỗ tay.

Đúng là mèo con kêu ngoao ngoao, kết luận chính là đỉnh đỉnh đỉnh, mình vẫn còn cần học hỏi nhiều, bộ dạng lang quân lúc này nhìn thôi đã thấy thương rồi.

Mạnh Tích Chiêu nghe thấy Phó Tế Tài đáp ứng, tức khắc cười rộ lên, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng.

Một bên đưa Phó Tế Tài ra ngoài, một bên thôi miên ở bên tai hắn nói “Thế tử nhất định có thể làm được mà”, “Nếu là thế tử nói, Tang Hành Đầu* chắc chắn đáp ứng”, “Thế tử quả thật là người tốt, chuyện nhỏ này chắc trong vòng ba ngày là xong rồi."

*Hành đầu: Người đứng đầu nhà thổ. Tên được đặt cho gái m*i d*m cao cấp thời nhà Tống và nhà Nguyên. Sau này, nó trở thành tên gọi chung cho những gái m*i d*m nổi tiếng.

Phó Tế Tài bị lạc lối trong từng tiếng gọi thế tử của cậu, chờ lúc hẳn phản ứng lại, người đã đứng ngoài cửa phủ Tham Chính, gió lạnh từng đợt thổi qua đầu hắn.

Ninh Viễn hầu lạnh nhạt nhìn nhìn thằng con nhà mình: “Tỉnh chưa? Hy vọng mày ở chỗ ngói tử câu lan kia đừng có ngờ nghệch như thế, chứ không tao sợ sau này đến cả tổ trạch cũng chả còn."

Phó Tế Tài: “……”