Chương 16: Chuyện Tốt Khó Làm

Dịch: LapTran

-----

Trong hẻm nhỏ, một thanh niên ôm một túi xách nữ chạy như bay, tốc độ rất nhanh.

“Bắt ăn trộm!”

Đằng sau, một nữ tử dáng người cao gầy ra sức đuổi theo, đáng tiếc, tốc độ quá chậm không đuổi kịp, mắt thấy tên trộm sắp đào tẩu.

Nàng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, trẹo chân.

Bốn phía không ai ngăn trở, trong hẻm nhỏ, rất nhiều người đều lặng im nhìn, lòng người lãnh đạm, không ai ra tay.

Mộc Phàm nhìn thanh niên chạy như bay tới, mắt đột nhiên sáng ngời, nắm chặt ngón đang muốn ra tay hoạt động hoạt động gân cốt.

Nhưng hắn còn không kịp ra tay liền thấy một bà cô dọn vệ sinh đang quét rác trong hẻm nhỏ, đột nhiên bước một bước dài, vung chổi trong tay lên đảo qua, cuốn lên theo cát bụi.

Phanh!

Thanh niên hừ cũng chưa hừ một tiếng trực tiếp bay đυ.ng tường, đập ra một cái vết lõm, chậm rãi ngã vào đó, miệng sùi bọt mép, trừng to đôi mắt nhìn bà cô quét rác, hai mắt trợn lên ngất đi.

Hiện trường yên tĩnh, ánh mắt mọi người dại ra, đều nhìn bà cô quét rác kia, người ta như không có việc gì, tiếp tục quét rác.

Mộc Phàm có chút ngốc ra, nhìn bà cô tiếp tục nghiêm túc quét rác, đây là một người phụ nữ trung niên.

Nhưng hành động vung chổi đảo qua vừa rồi thật sự làm mắt người ta sáng ngời.

“Cao thủ nha!”

Trong lòng Mộc Phàm âm thầm cười khổ, vốn định làm chuyện tốt, nhưng không nghĩ tới chuyện tốt cũng khó làm, nhìn xem người ta, một người quét rác thế mà là cao thủ tu luyện.

Giờ khắc này nhìn kỹ, Mộc Phàm lập tức phát giác được sự khác biệt.

Trên người người này có một cổ khí, khi vung chổi quét mang theo từng dòng khí vô hình, rác bốn phía đều bị cuốn vào giỏ rác.

“Hô, hô... Cảm ơn bác gái.”

Lúc này, nữ tử kia mới thở hổn hển chạy tới, nói lời cảm tạ.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, cô nương không cần khách khí.”

Người quét rác cười ha hả, tiếp tục cúi đầu quét rác, căn bản không có để ý chổi mình vừa mới quét qua quét bay một tên ăn trộm.

Mộc Phàm vỗ vỗ cái trán, ngửa lên trời thở dài, thế giới này nhiều cao thủ tu võ, luyện khí ẩn trong mọi người.

Như người quét rác trước mắt chính là một cao thủ luyện khí, cả người tràn ngập một loại khí độc đáo, đây gọi là tu chân luyện khí.

Mộc Phàm gãi gãi đầu, nhìn nhìn tên ăn trộm ngất xỉu, cười khổ một tiếng xoay người rời đi.

“Kế tiếp, là về nhà, hay là...” Mộc Phàm vừa đi, vừa tự hỏi.

Hắn đi rồi, người quét rác như suy tư gì đó, mắt nhìn theo bóng dáng Mộc Phàm, sau đó tiếp theo tiếp tục cúi đầu quét rác.

Trên đường đi, trong lòng Mộc Phàm không ngừng suy tư, mình bị trường học khai trừ, kế tiếp nên đi đâu đâu?

Là về nhà trước hay tăng lên thực lực trước đây, hay là tìm công việc, mau chóng kiếm tiền, hoặc là tìm trường học khác nhập học lăn lộn qua ngày?



“Trước hết nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhưng mà ở thế giới này làm cái gì kiếm nhiều tiền nhất?”

Trong lòng Mộc Phàm lung lay, có hệ thống, đầu óc hắn toàn nghĩ cách làm sao để kiếm tiền.

Thế giới này có hai chức nghiệp nhất nổi tiếng trong giới tu luyện.

Một là Luyện đan sư, hai là Luyện khí sư.

Hai chức nghiệp này rất ít người, vì không phải mỗi người đều có thiên phú luyện dược cùng luyện khí.

“Đan dược khan hiếm nhất, đáng giá nhất.”

“Còn có luyện khí sư luyện chế pháp bảo.”

Mộc Phàm bắt đầu suy nghĩ, chính mình có nên nếm thử học tập luyện dược, luyện khí hay không?

Dù sao có hệ thống, không có chuyện không học được.

Hắn lập tức có quyết định, xác định tương lai của mình, kiếm tiền nhanh nhất không gì hơn luyện đan luyện khí, trước mắt chỉ có hai nghề này tương đối đáng tin cậy.

“Cứ làm như vậy.” Quyết định xong, Mộc Phàm trở nên kiên định.

Nhưng muốn học tập luyện dược cùng luyện khí cần phải tiến vào cao trung tu chân có dạy luyện đan cùng luyện khí.

Khu thứ tám có mấy cao trung trọng điểm, trong đó có ngành chuyên dạy luyện đan cùng luyện khí, bên trong chỉ phân hai bộ phận, một là luyện đan, hai là luyện khí.

Nhưng muốn tiến vào cao trung cần trải qua khảo hạch năm ba mới có thể học lên, mới có cơ hội học tập luyện dược cùng luyện khí, còn phải có thiên phú ở phương diện này mới được.

Hơn nữa, còn cần có cơ sở luyện khí nhất định mới có thể, cũng chính là tu vi luyện khí thấp nhất, nếu không, miễn bàn chuyện luyện dược cùng luyện khí, căn bản không có khả năng.

“Bước đầu tiên, luyện khí.”

Mộc Phàm nghĩ thông suốt hết thảy, biết trước mắt quan trọng nhất chính là luyện khí, về tăng Thượng cổ luyện khí thuật lên lại nói tiếp.

Nghĩ như vậy, Mộc Phàm bước nhanh hơn, hướng tới vùng ngoại ô khu thứ tám.

Một đường không nhanh không chậm, sau nửa giờ, Mộc Phàm rốt cuộc về tới nhà.

Nhưng mới vừa tới, liền thấy trước cửa biệt thự có một chiếc xe.

Xem huy hiệu trên mặt xe, đúng là đội chấp pháp khu thứ tám.

“Chấp pháp giả?”

Mộc Phàm kinh ngạc nhìn chiếc xe trước biệt thự kia, bề mặt phủ kín các hoa văn thần bí, lập loè ánh sáng.

Đây là dùng luyện khí thuật chế tạo ra.

“Lăng Sa tới sao?”

Mang theo một chút nghi vấn, Mộc Phàm nhanh chóng tiến vào biệt thự.

Vừa vào liền thấy ba nam tử đang ngồi chờ trong phòng khách.

Thấy Mộc Phàm tiến vào, ánh mắt ba người sáng lên, mỗi người đều quan sát Mộc Phàm, đặc biệt là tên trung niên ngồi ở giữa, mang đến cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh.



“Cao thủ!”

Mộc Phàm rùng mình, xác định người đến là một cao thủ, mạnh hơn Lăng Sa rất nhiều.

Hai tên còn lại không khác Lăng Sa bao nhiêu.

Chỉ có nam tử trung niên kia khiến cho Mộc Phàm chú ý.

“Ngươi chính là Mộc Phàm?”

Yên lặng một lát, nam tử trung niên nói chuyện trước.

“Các ngươi là...” Mộc Phàm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Nam tử trung niên cười đứng lên nói: “Ta là Võ Cương, đại đội trưởng đội chấp pháp khu thứ tám, lần này đến đây tìm ngươi.”

“Đội chấp pháp, Võ Cương?”

Lòng Mộc Phàm chấn động, lập tức biết Võ Cương là ai, có điều chỉ nghe nói, thực lực cực mạnh, một người xuất sắc trong đội chấp pháp, không ai biết thực lực cụ thể của hắn.

“Thì ra là đội trưởng Võ Cương, tên của ngài có thể nói là như sấm bên tai nha, là thần tượng trong lòng chúng ta.” Mộc Phàm mở miệng chính là một câu như vậy.

Võ Cương nghe xong mỉm cười, hai người bắt tay rồi ngồi xuống.

Chỉ thấy Võ Cương nói: “Mộc Phàm, nghe Lăng Sa nói ngươi đánh chết tên một mắt, không biết có phải thật sự hay không?”

Mộc Phàm lập tức giả vờ sợ hãi nói: “Võ Cương đội trưởng, ta đánh chết người, có phải ngồi tù không a?”

“Ha ha ha... Tiểu tử ngươi đừng làm bộ dạng này.”

Võ Cương thấy vậy nhịn không được cười ha ha, hắn nói: “Yên tâm, tuy rằng nói đánh chết đào phạm, nhưng đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, chúng ta không những không có trừng phạt mà còn khen thưởng.”

“Ta đây liền an tâm rồi.” Mộc Phàm vỗ vỗ ngực.

Ngay sau đó hắn cười nói: “Ngươi xem, Võ Cương đội trưởng, ta vì bắt lấy đào phạm kia đã tốn rất nhiều sức lực, ngươi không biết tình huống lúc đó nguy hiểm biết bao nhiêu đâu.”

“Ngươi xem cửa nhà ta đều bị đánh nát, tường cũng bị thủng, có phải nên có chút khen thưởng không...” Mộc Phàm có chút ngượng ngùng cười nói.

Ba người Võ Cương liếc nhau, có chút câm nín, tiểu tử này thật sự là người đánh chết tên một mắt?

Nhìn qua rất bình thường nha, không có gì đặc biệt.

Nhưng Võ Cương không nghĩ như vậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộc Phàm, liền có loại cảm ứng đặc thù, rốt cuộc tin lời Lăng Sa lời.

Mộc Phàm, thật sự ẩn giấu thực lực, lại còn không yếu.

“Tiểu tử tốt, quả nhiên ẩn giấu thực lực, ít nhất là Tôi thể quyền đại thành trở lên.”

Võ Cương cười nói: “Yên tâm, tiền thưởng một phân không thiếu, tiền thưởng mười vạn ở chỗ này, vì khen thưởng ngươi nên hôm nay ta tự mình đưa tới.”

Mộc Phàm vừa nghe liền trợn mắt, nhìn chằm chằm túi đen mà Võ Cương mang theo, bên trong có một chồng tiền, mười vạn tiền mặt.

“Đúng rồi, ngoại trừ khen thưởng, lần này ta tới chủ yếu là muốn hỏi một chút, ngươi có hứng thú gia nhập đội chấp pháp không?”

Võ Cương đi thẳng vào vấn đề.

Mộc Phàm sửng sốt, gia nhập đội chấp pháp?