Chương 32: Chim ưng và mãnh hổ

1413 Chữ Cài Đặt
Chương 32: Chim ưng và mãnh hổ

Editor: Ưu

Beta: Lam Chi

Anh chỉ nhìn xung quanh một cách ngẫu nhiên, và hệ thống nhắc nhở anh rằng đã phát hiện nhân vật chính số hai!

Vậy là đã rõ nhân vật chính số hai cũng ở nhà họ Chu, lần này lời hệ thống nhắc nhở không giống với lần phát hiện ra Lâm Phong.

Cuối cùng hệ thống còn nói với anh, đối phương có mức độ nguy hiểm cao, điều này khiến cho Tần Vũ không thể không xốc lên mười ba phần tinh thần!

Giá trị vận may là một vạn, không nghĩ cũng biết, đối phương là kẻ hung hãn, so với nhân vật chính số một cao hơn mấy lần.

Lập tức Tần Vũ đi đến bên người Chu lão, nói cho Chu lão biết, anh muốn đi dạo xung quanh.

Tần Vũ đi vào đại sảnh, anh đi đến một bàn thủy tinh không có ai, kêu một cốc Whisky, bắt đầu cẩn thận quan sát mỗi một người khách đến đây thăm hỏi.

Sẽ là ai đây? Người được sắp đặt sẽ là ai?

Người được sắp đặt, nhân vật chính số một Lâm Phong, nói cho cùng hắn cũng không có chút tiếng tăm gì, chẳng qua là đi theo một ông cụ tài giỏi, cùng hắn không có quan hệ gì.

Hơn nữa vũ lực, theo Tần Vũ trưởng thành, cũng không có chấn động như lúc đầu mới phát hiện ra, lợi hại nhất cũng chỉ là y thuật so với sư phụ còn giỏi hơn.

Nhưng bây giờ anh có thêm bác sĩ Thần cấp, có thể nói, không bao lâu, anh có thể loại bỏ được Lâm Phong.

Còn nhân vật chính số hai thì sao?

Tần Vũ tinh tế đánh giá mỗi người khách, bên cạnh mỗi người đều dừng lại một chút, ngay cả khách nữ cũng không bỏ qua, vạn nhất nhỡ đâu Tô Mã Lệ Tiểu Bạch Văn là nhân vật chính, vậy thì vui rồi.

* * *

Rốt cuộc Tần Vũ cũng phát hiện một người mặc quần jean bị tẩy tới trắng bệch, cùng với đó là chiếc áo sơ mi trắng hàng vỉa hè dành cho đàn ông.

Người đàn ông kia khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Khuôn mặt và vẻ đẹp không liên quan nổi, chỉ có thể nói vẻ mặt cương nghị, bên trong có vài phần khô khan, còn có mái tóc ngắn tới không thể ngắn hơn được.

Đặt anh ta ở trong đám đông, rất nhanh chóng đã bị chôn vùi, anh ta không có gì đáng thu hút.

Nhưng khi ánh mắt Tần Vũ nhìn đối phương, âm thanh của hệ thống trong đầu lại lần nữa vang lên: "Đinh, phát hiện nhân vật chính số hai!"

"Thiên mệnh của nhân vật chính số hai: 8978"

"Hệ thống nhắc nhở chủ ký: Nhân vật chính số hai đạt tới mức độ nguy hiểm!"

Quả nhiên là anh ta!

Ngay tại lúc Tần Vũ đang đánh giá đối phương, đối phương giống như cũng cảm nhận được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tần Vũ.

Ánh mắt nhân vật chính số hai vô cùng sắc bén, như chim ưng to lớn bay trên bầu trời.

Thời điểm khi phát hiện Tần Vũ cũng đang nhìn mình, trong lòng Tiêu Thần có chút khó chịu.

Đây có lẽ là phản ứng tự nhiên, dù sao thì trời sinh nhân vật phản diện cùng với nhân vật chính nhìn nhau qua lại là không vừa mắt.

Cho nên khi thấy Tần Vũ nhìn anh ta, hai con mắt Tiêu Thần lập tức ngưng tụ lại, một cỗ áp lực quét qua!

Bên trong ánh mắt lộ ra từng tia sát khí, vừa kiêu ngạo, vừa bức bách tâm trí!

Vốn dĩ Tần Vũ là ba của nhân vật phản diện, nên tất nhiên sẽ cảm nhận được, ánh mắt này của đối phương rõ ràng đã gϊếŧ không ít người.

Không phải không có khả năng sắc bén như vậy, đã gϊếŧ người thì ánh mắt không giống người thường.

Nhưng mà Tần Vũ sẽ sợ sao? Trên tay Tần Vũ không có máu tươi sao?

Câu trả lời là có!

Làm ba nhân vật phản diện lớn nhất ở thế giới này, người mang Thần cấp đảo lộn hệ thống, hơn nữa còn là người xuyên việt.

Huống hồ trước khi xuyên, Tần Vũ ngang tàn cùng tước vị Tần Vương kia tự dưng mà có sao?

Chỉ là sau khi xuyên việt anh che giấu tốt mà thôi.

Ánh mắt Tần Vũ lập tức giống như rất hùng hổ dọa người!

Ngồi ở vị trí cao đã lâu, trong xã hội thương trường như chiến trường, Tần Vũ là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm, năm đó có không ít đối thủ không đội trời chung, đã bị Tần Vũ bí mật cho đầu thai chuyển thế.

Phong độ toàn thân Tần Vũ nhanh chóng biến đổi, khí thế rầm rộ, uy phong lẫm liệt, đôi mắt giống như vực sâu vạn trượng, lẳng lặng chăm chú nhìn nhân vật chính số hai Tiêu Thần.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Thần như chim ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời, còn Tần Vũ lại như ở trong rừng thủ thế chờ đợi như một vị vua của loài thú!

Hai người âm thầm đấu chọi gay gắt, muốn dùng ánh mắt như một vũ khí chèn ép khí thế của đối phương.

* * *

Cuối cùng, một người cô gái đi đến bên cạnh Tần Vũ, trong đám người, ánh mắt Tiêu Thần dần di chuyển lên người cô gái này. Vẻ mặt anh ta hơi biến đổi, có chút ghen tuông, nhưng vẫn thu hồi ánh mắt lại.

Tần Vũ nhìn đối phương chủ động từ bỏ, anh cảm nhận được bên người mình có mỹ nữ.

Chỉ riêng mùi hương anh cũng biết là ai.

Đường Tử Diễm ưu nhã ngồi đối diện Tần Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ, lên tiếng nói: "Tần tổng, anh ngồi một mình không thấy tẻ nhạt sao?"

Dứt lời, Đường Tử Diễm búng tay một cái, cô nàng gọi phục vụ lên, nói muốn hai cốc cocktail.

Tần Vũ nhìn dáng vẻ sôi động của cô nàng, cười nói: "Đúng vậy, rất nhàm chán, nhưng mà tôi nghĩ cô cũng không đến mức nhàm chán nhỉ?"

Đường Tử Diễm chăm chú nhìn chằm chằm Tần Vũ nói: "Vừa mới bắt đầu có chút nhàm chán, nhưng mà tôi ở trước mặt Chu lão lấy được một chút tin tức, đã hết tẻ nhạt."

"Ồ? Tin tức gì? Đường đại mỹ nhân có thể chia sẻ cho tôi không?" Tần Vũ hiếu kỳ nói.

Nhìn Tần Vũ bày ra dáng vẻ không biết gì, Đường Tử Diễm mở đôi mắt đẹp, liếc nhìn anh nói: "Thần y Tần! Anh còn giả vờ, đúng là không biết chiếu cố tiểu bối!"

"Ha ha ha, cô cũng coi là tiểu bối sao? Tôi thế mà không nhìn ra đó." Tần Vũ biết tin tức mình biết y thuật không lâu sau sẽ bị toàn thế giới biết, anh lập tức không phủ nhận.

Thấy Tần Vũ gián tiếp thừa nhận, đáy lòng Đường Tử Diễm như có một vạn con mèo đang cào trong lòng.

Nhưng đối phương không nguyện ý nhiều lời, vậy cô cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi, sau này chính mình có thể thăm dò một chút xíu bí mật của đối phương.

Tần Vũ nhìn Đường Tử Diễm luôn bày ra bộ dáng cục cưng hiếu kỳ, anh cũng không giải thích nhiều, nâng cằm hướng về phía Tiêu Thần nói: "Người kia cô có biết không?"

Sở dĩ anh hỏi như vậy vì thời điểm trước đó Tần Vũ cùng đối phương đối mặt nhìn nhau, rõ ràng khi đối phương trông thấy Đường Tử Diễm mới chủ động từ bỏ, mà ánh mắt cuối cùng còn tràn ngập ghen tuông, ánh mắt đó không có khả năng Tần Vũ không trông thấy.

Đường Tử Diễm thuận theo ánh mắt Tần Vũ nhìn ra.

Khi nhìn thấy người đàn ông không đáng chú ý trong đám người kia, cô mở miệng nói: "Anh ta sao.. Tôi biết, anh ăn giấm à?"