Chương 34: Đối thủ một mất một còn

1398 Chữ Cài Đặt
Chương 34: Đối thủ một mất một còn

Editor: Jade

Beta: Lam Chi

Nếu dựa theo tình tiết trong những câu chuyện bình thường, chiêu này của Tiêu Thần vừa ngang ngược vừa không nói lý, có lẽ thật sự có thể cướp được Đường Tử Diễm.

Sau đó, nữ chính sẽ cảm thấy Tiêu Thần rất có khí phách, rất bá đạo, rất đàn ông, không bao lâu thì sẽ đắm chìm trong tình yêu..

Nhưng điều mà Tiêu Thần không nghĩ tới là Đường Tử Diễm lại lách người, núp sau lưng của Tần Vũ.

Lúc này, Tần Vũ cũng đứng ra cản trước mặt của Đường Tử Diễm.

Tiêu Thần nhìn Tần Vũ với ánh mắt khó hiểu, hạ giọng, tức giận lên tiếng: "Mày là ai? Tao nghi ngờ mày ý ý đồ xấu với cô Đường."

Nhìn Tiêu Thần đã tức tới muốn nổ tung, Tần Vũ lớn tiếng với thái độ phách lối: "Tao là ai? Tao có ý xấu với cô Đường? Tao là chú của Đường Tử Diễm, mày có ý kiến gì? Hả?"

"Ực?"

Mà Đường Tử Diễm ở sau lưng cũng lập tức phản ứng, thân mật, ngọt ngào kêu Tần Vũ một tiếng: "Chú Tần."

Phụt, trong chớp mắt, Tiêu Thần đứng hình tại chỗ, chú? Chuyện này là sao? Người đẹp trai như vậy, trẻ vậy mà là chú sao?

Ngay sau đó, Tần Vũ nhìn Tiêu Thần đang sững sờ, lên tiếng: "Sao? Ý kiến gì?"

Sắc mặt Tiêu Thần hiện lên chút bối rối, tiếp tục phản bác: "Chú? Chú thật hay chỉ là giả?"

"Tao không tin, mày muốn sàm sỡ Đường Tử Diễm!"

Cuối cùng, Đường Tử Diễm núp sau lưng cũng không chịu nổi sự vô lý gây rối này của Tiêu Thần, lập tức ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra bình tĩnh nói: "Tôi thân thiết với chú mình cũng không được à? Đây là chuyện nhà của tôi!"

"Còn nữa, anh làm tốt việc của mình là được rồi!"

Nói xong, Đường Tử Diễm kéo tay Tần Vũ lần nữa, nói: "Chú Tần, đi thôi!"

Lúc trước, Đường Tử Diễm rất hâm mộ Cố Khuynh Thành có thể gọi Tần Vũ là chú.

Tuy bản thân Đường Tử Diễm cũng biết bản tính của mình khá tùy tiện nhưng chủ động chấp nhận người khác làm chú, chuyện này khiến cho cô có cảm giác mình đang muốn chiếm được lợi ích từ chỗ của Tần Vũ.

Cho nên, từ khi gặp mặt tới bây giờ, Đường Tử Diễm vẫn giữ đúng bổn phận, gọi Tần Vũ một tiếng tổng giám đốc Tần.

Không thể không nói Đường Tử Diễm là một cô gái vô cùng thông minh!

Mà hiện tại, tình huống có chút khác biệt. Tần Vũ chủ động nói mình là cháu, Đường Tử Diễm cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ này!

Không thèm nhìn Tiêu Thần, Đường Tử Diễm lập tức nắm tay của Tần Vũ, đi thẳng tới tiệc tối của nhà họ Chu!

Từ khi hai người bước vào tiệc tối của nhà họ Chu, Tiêu Thần đứng trong đại sảnh rất kinh ngạc, vẻ mặt cũng thay đổi, khó mà lường trước được.

Bản thân hắn mới bước chân tới Đông Lăng đã bị đóng cửa không tiếp, là ai thì cũng không chịu được. Quan trọng nhất là sự ghen tuông của mình bộc phát quá nhanh, chưa cả xác nhận được thân phận của Tần Vũ..

"Ting, phá đám thành công vận đào hoa của nhân vật chính thứ hai!"

"Giá trị vận may của nhân vật chính số hai: -100, ký chủ: +100"

"Ting, nhiệm vụ: Chọc tức được nhân vật chính số hai!"

"Khen thưởng: 5 trăm triệu tiền mặt, 10 điểm thuộc tính được tùy ý phân phối!"

Lúc Tiêu Thần kinh ngạc thì hệ thống vừa kịp thời thông báo một chút điểm thưởng, đối với những thứ này, bản thân Tần Vũ đã quen rồi!

* * *

Lại nói tới Tần Vũ và Đường Tử Diễm khi cùng nhau đi vào đại sảnh đãi tiệc.

Trong đại sảnh rộng lớn đã dọn lên bảy bàn tròn thật to nhưng cũng không cảm thấy chật chội có thể thấy đại sảnh bày tiệc tối nay có diện tích xa hoa tới mức nào.

Mà người có thể ngồi ở bảy bàn được đặt ở đây cũng đều có tiếng tăm cả.

Những người thuộc hạng tôm tép thì cũng chỉ có thể ngồi ở sảnh bình cách vách bình thường mà thôi.

Ngồi ở vị trí đầu tiên trong đại sảnh tiệc tối chính là chủ nhân bữa tiệc, Chu lão. Bàn đó cũng dành cho những người bạn tốt nhất của Chu lão, hoặc một nhóm nhỏ những nhân tài cao cấp.

Tần Vũ không nghĩ ngợi nhiều, dẫn theo Đường Tử Diễm đi thẳng tới một chỗ bên cạnh Chu lão mà ngồi xuống, nhưng vị trí này không phải bên cạnh Chu lão.

Chu lão nhìn Tần Vũ và Đường Tử Diễm, mỉm cười, nói: "Sao lại ngồi xa như vậy? Tần Vũ, lại đây ngồi, chúng ta uống rượu!"

Tần Vũ cũng mỉm cười đáp lại: "A, sao làm vậy được. Hôm nay tôi không thể chuốc ông lão như ông say được. Tùy ý ngồi ở đây là được rồi, không quan trọng."

"Ha ha, được rồi, chỉ đợi mỗi câu này của cậu!"

Không lâu sau, Cố Khuynh Thành cũng theo cha của mình đi tới. Vừa đúng lúc, Đường Tử Diễm ngồi bên trái Tần Vũ, còn Cố Khuynh Thành tới sau nên chủ động ngồi bên phải Tần Vũ.

Sát bên phải Cố Khuynh Thành đương nhiên là cha cô.

Người tới dự tiệc đều tự tìm vị trí cho mình, số người càng lúc càng đông, tiệc tối cũng nhanh chóng đầy người.

Vì Tiêu Thần vừa náo loạn một trận với Đường Tử Diễm, cho nên bị sắp xếp tới sát vách.

Tần Vũ bị kẹt giữa hai cô gái đẹp khiến anh cảm thấy không được tự nhiên.

Chu lão cũng không phải người bảo thủ như vậy, mở tiệc cũng chủ là để ăn cơm thôi, không có chuyện gì để diễn thuyết hay phát biểu, chỉ đơn giản là một bữa cơm.

Phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên, chớp mắt, cả đại sảnh đều rất vui vẻ.

Vốn là sau đó, hoạt động hôm nay của Tần Vũ tới đây sẽ kết thúc.

Nhưng mà xảy ra biến cố!

Một tiếng cười sắc bén đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh tiệc tối của Chu lão, ngay sau đó một người đàn ông đầu hói, đại khái khoảng năm mươi tuổi xuất hiện.

"Chu lão, chúc mừng, chúc mừng. Hoàng mỗ không mời mà tới, ông không có gì dị nghị chứ?"

Chu lão nhìn người khách không mời, chân mày hơi nhíu lại, thuận tiện nhìn Tần Vũ bên cạnh một chút.

Còn người mới tới, đối với Chu lão thì cũng không có thù hận gì lớn, có thể nói là hai người không can thiệp chuyện của nhau.

Nhưng với Tần Vũ đang ở bên cạnh ông, hai người này vẫn luôn đả kích đối phương ở khắp nơi.

Tần Vũ cũng nghe được tiếng cười, ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

"Thành phố Tân Nguyệt, tổng giám đốc của tập đoàn Hải Hoàng, Hoàng Túc Hải!"

Một đối thủ một mất một còn trong giới kinh doanh của bản thân anh, và cũng là đối thủ lâu năm.

Quả nhiên, Hoàng Túc Hải chậm rãi bước tới bên cạnh Chu lão, thấy Tần Vũ ngồi bên cạnh cũng hơi giật mình. Còn hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh anh nữa, càng làm cho Hoàng Túc Hải hoàn toàn khó chịu.

Ông ta lập tức châm chọc: "Ồ, người này không phải tổng giám đốc Tần sao, ngọn gió nào đưa cậu tới đây?"

"Tới ăn nhờ ở đậu sao? Hoàng mỗ tôi tuy là không hiểu cách đối nhân xử thế nhưng tốt xấu gì cũng biết mang quà tới!"

Nói rồi, Hoàng Túc Hải hơi nâng tay để mọi người thấy một hộp quà được đóng gói cẩn thận, ám chỉ bản thân mình chu đáo hơn Tần Vũ!