Chương 39: Tôi Nói Còn Chưa Đủ

Editor: Tùng

Beta: Quỳnh Thi

Trong điện thoại di động, nghe Đường Hảo tận tình khuyên bảo, luyên thuyên không ngừng, Tiêu Thần vừa muốn phát hỏa vừa muốn bóp nát cái điện thoại.

Đáng tiếc mình không thể làm như thế. Nếu như thật sự bóp nát, Đường lão gia ở đầu dây bên kia sẽ nghĩ mình là người như thế nào? Còn có Đường Tử Diễm bên cạnh, sẽ thấy mình ra sao?

Những điều này Tiêu Thần đều không muốn xảy ra. Ngay lập tức Tiêu Thần tiếp tục cầm điện thoại lên, ồm ồm nói: “Đường lão, dựa theo thoả thuận bằng miệng trước đây của chúng ta, ta chỉ phụ trách bảo hộ một mình Đường tiểu thư an toàn!”

Ở Đông Lăng xa xôi, Đường lão nghe mấy lời này đầu óc bỗng ngừng hoạt động, im lặng trầm mặc một hơi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu không thì như vậy đi, coi như tôi cho cậu một khoảng thời gian rãnh rỗi, thế nào? Tiền lương cũng sẽ phát như thường lệ, không trừ của cậu, coi như cậu nghỉ ngơi!”

Đường lão gia nói như vậy, làm cho Tiêu Thần không biết phải làm sao? Ông nghĩ tôi là người xem trọng tiền lương sao? Thứ tôi xem trọng chính là cháu gái của ông đó!

Nhưng mà lời này chắc chắn không thể nói ra. Mặc dù bản thân mình vẫn còn muốn phản bác một câu nhưng hiển nhiên là không có cơ hội. Tiêu Thần nắm chặt điện thoại, trán nổi gân xanh, nửa ngày sau từ trong miệng mới phát ra được một chữ : “Được.”

Tần Vũ đứng một bên nhìn chàng quân nhân Tiêu Thần sắc mặt càng ngày càng kém, hơn nữa đối phương cuối cùng còn không cam lòng nói ra chữ “Được”. Biết rằng mọi chuyện đã ổn, anh một tay cầm lấy điện thoại đang trên tai đối phương.

Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt chằm chằm thẳng vào Tiêu Thần.

Tựa như đang nói: Bất ngờ không, không ngoài ý muốn chứ?

Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Ngay từ đầu Tần Vũ đã biết rõ đối phương được cha của Đường Tử Diễm ủy thác chiếu cố cô ta.

Sau đó mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rồi, căn bản cũng không cần tìm một ít đầu trâu mặt ngựa tới cho Tiêu Thần rút kinh nghiệm.

Bản thân chính là nhân vật phản diện cấp cao không ai không biết. Đâu giống như những nhân vật phản diện ngu ngốc trong truyện, gọi một đám không rõ thân phận tới rồi tự cho mình là đúng?

Trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Huyền Minh không phải là được rồi sao? Với thân phận này, quan hệ này, nhân mạch này mà không phát huy tốt thì sau này làm sao đứng lên được?

Tiêu Thần biết kế hoạch mình đưa cho Đường Tử Diễm đã bị đổ vỡ, lại đoán chừng trong khoảng thời gian tới không thể tiếp cận Đường Tử Diễm, xem ra chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Ngay lập tức Tiêu Thần liền quay đầu đi về phía xe của mình, ở lại đây đã không còn bất kì ý nghĩa gì.

....

Khi chiếc Porsche chạy đi, trong ga-ra chỉ còn lại hai người là Đường Tử Diễm và Tần Vũ.

Ở trong ga-ra tăm tối.

Ánh mắt của Đường Tử Diễm lóe ra ánh sao, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Tần Vũ.

Tần Vũ thì nhìn chiếc Porsche đi xa, một mình lắc đầu. Quân nhân thì sẽ mãi mãi là quân nhân, cơ bắp thì có mà đầu óc thì lại như trẻ con.

Nghĩ nghĩ vài thứ, Tần Vũ liền móc ra một bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm lên miệng.

Đang muốn tìm bật lửa thì...

“Răng rắc”

Một ngọn lửa nhỏ bùng lên.

Đường Tử Diễm đứng một bên, chủ động đưa ra một cái bật lửa màu hồng.

Tần Vũ nhìn nhìn Đường Tử Diễm. Ngọn lửa màu cam chiếu sáng một khuôn mặt trái xoan hết sức xinh đẹp.

Hít điếu thuốc lá một hơi thật sâu, anh chậm rãi thở ra một vòng khói trắng nhàn nhạt.

Đường Tử Diễm cảm nhận được vòng khói hướng mặt mình bay tới, không chút nào trốn tránh, vẫn như cũ chăm chú nhìn Tần Vũ.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa màu cam, cùng với làn khói trắng nhàn nhạt, Đường Tử Diễm vốn đã rất xinh đẹp, nay lại tăng thêm một phần huyền bí!

Còn có ánh mắt ái mộ trong đôi mắt của đối phương, nếu không cảm động thì Tần Vũ thật sự không xứng làm nhân vật phản diện!

Ngay lập tức, khóe môi Tần Vũ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Anh mạnh mẽ cúi đầu!

Hai người đầu đυ.ng vào nhau!

Đường Tử Diễm trợn to hai mắt... ngay sau đó liền nhắm mắt lại... bộ dạng hài lòng!

Nội tâm càng giống như có vài con nai chạy loạn xạ.

...

Một phút sau.

Tần Vũ chủ động tách ra, ngồi vào ghế lái của chiếc Lamborghini Veneno.

“Còn không lên mau!”

Nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, Đường Tử Diễm quay đầu nhìn về phía sau chiếc Lamborghini Veneno.

Một màn này rung động thật sâu ở trong mắt Đường Tử Diễm.

Từ góc nhìn xa nhất của Đường Tử Diễm, qua kính chắn gió của siêu xe...

Cô ta thấy bên trong chiếc Lamborghini Veneno đen vàng là một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai, một tay vịn tay lái, hơi hơi nghiêng đầu.

Trên mặt nở một nụ cười như có như không, trong ánh mắt tang thương xen lẫn một phần nổi loạn, trên khóe môi ngậm một điếu thuốc lá, nuốt mây nhả khói.

Bên trong chiếc Lamborghini Veneno, cùng với ánh đèn màu cam, mọi thứ dường như thật mờ ảo!

Cái này... Đây cũng quá nam tính, quá đẹp trai rồi!

Đây chính là người vừa hôn mình! Thật đáng giá!

Một màn này khắc họa thật sâu trong tâm trí của Đường Tử Diễm, sao mà quên đi được!

Ngồi trên xe chờ, Tần Vũ lại lần nữa lên tiếng: “Này, cô còn muốn tôi phạm tội nữa à?”

Đường Tử Diễm vội vàng giật mình, sắc mặt càng ửng hồng như một quả táo đỏ.

Ngay lập tức giẫm lên giày cao gót, vội vàng ngồi vào ghế lái phụ trên chiếc Lamborghini Veneno.

Thắt chặt dây an toàn.

Tần Vũ nhìn bóng dáng bên cạnh đã ngồi xuống, ngay lập tức đạp chân ga, chiếc Lamborghini Veneno giống như dã thú trong đêm tối, gào thét chạy đi!

Cùng với phần thưởng đang suy nghĩ trong đầu, anh nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự nhà họ Chu.

“Đinh, đả kích sự kiêu ngạo của nhân vật chính số hai thành công!”

“Giá trị may mắn của nhân vật chính số hai -100, kí chủ +100!”

“Đinh, phá hư số đào hoa của nhân vật chính trên phạm vi lớn!”

“Giá trị may mắn của nhân vật chính số hai -400, kí chủ +400!”

...

Lần này có thể nói là lần được ban thưởng nhiều nhất từ trước đến nay.

Chạy như bay trên con đường Bát Hoang.

Từ khi lên xe, Đường Tử Diễm đã nhìn chằm chằm vào Tần Vũ, cũng không chủ động lên tiếng.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Tử Diễm, Tần Vũ nói: “Thế nào? Nhìn còn chưa đủ sao?”

Đường Tử Diễm si ngốc nói: “Không có, nhìn cả đời cũng không đủ. Thật không ngờ Tần tổng còn có một mặt cuồng dã như vậy.”

Chiếc xe tuyệt vời này, còn có tốc độ vùn vụt như thế này, thật không dám tưởng tượng đây là của Tần Vũ nhã nhặn, hiền lành thường xuất hiện trên tivi.

Đúng là rất hợp khẩu vị của mình!

Một lúc sau, Đường Tử Diễm mới nói một câu: “Còn chưa đủ!”

Tần Vũ nghe không hiểu, hỏi lại: “Cái gì còn chưa đủ? Tốc độ sao?”

Đường Tử Diễm lắc lắc đầu phủ nhận.

Tần Vũ nghi hoặc?

Cuối cùng Đường Tử Diễm đỏ mặt, nhìn Tần Vũ chuyên tâm lái xe, cắn răng, mở dây an toàn!

Nửa đứng dậy, bổ nhào vào trong ngực Tần Vũ, ngẩng cái cằm tinh xảo lên, tự lẩm bẩm: “Tôi nói còn chưa đủ!”

Tần Vũ trong nháy mắt hiểu rõ! Một tay điều khiển tay lái, một tay ôm đối phương, mỉm cười, ánh mắt nhìn phía trước đường, chậm rãi cúi đầu xuống!

...

Chiếc Lamborghini Veneno phi nhanh trên con đường Bát Hoang, giống như tia chớp màu đen!