Chương 16.2: Ngày thứ 16 không gϊếŧ heo

Tu tu tu.....Trời còn chưa sáng, một âm thanh giàu tiết tấu vang lên kéo mọi người trong căn cứ rời giường. Sau âm thanh rời giường, tòa căn cứ quân sự khổng lồ này bắt đầu vận chuyển.

Trẻ con luôn thích ngủ, Hoắc Tiểu Tiểu ngủ đến bình minh mà không ai gọi.

Chờ cô xoa mắt mơ mơ màng màng đến khu bếp thì phát hiện giờ tập hợp đã qua mấy giờ rồi.

"A,em tới rồi, anh đang định gọi em dậy. " Anh lính hôm qua đưa cô về phòng đang cố hết sức đem cái cái rương lớn đặt xuống đất, thở hổn hển nói với cô.

Hoắc Tiểu Tiểu chào anh hỏi " Không sao, hôm nay em làm gì ạ?"

Làm gì? Anh lính cười nói "Em một đứa bé ,làm gì có việc cho em. Em trước đi ăn sáng,sau đó từ từ ở đó đợi anh, anh mang cái này đến trang bị doanh sau đó mang em đi tìm quân trưởng. "

Anh lính nói xong cố hết sức đem cái rương cao nửa mét ôm lên, kết quả chắc do ôm lâu cánh tay đau nhức vô lực, rất lâu không ôm lên được.

" Hài, sáng nay máy vận chuyển đem đi sửa , biết vậy mượn máy vận chuyển của doanh bên cạnh dùng. Thôi, bây giờ mình đi mượn xe để trở. " Anh cúi người, thở hổn hển nói với Hoắc Tiểu Tiểu " Nhà ăn ở bên kia bên có thể tự đi không?"

Hoắc Tiểu Tiểu không trả lời anh, cô nghĩ nghĩ ,đi lên phía trước, anh lính vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô thoải mái bê lên.

" Ơ ơ ơ. " anh lính mang vẻ mặt kinh hoàng thảng thốt

Cái rương quá cao chặn tâm mắt Hoắc Tiểu, cô nhấc chân giữ vững cái rương sau đó từ từ dùng tay nâng cái rương qua đỉnh đầu "Đi thôi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút ,đưa tới trang bị doanh sau đó tìm quân trưởng. "

Hoắc Tiểu Tiểu một lòng đi làm sốt ruột đi về phía trước nhưng lại phát hiện mình không biết đường. Cô giơ cái rương xoay người đối anh lính đang trợn mắt há mồm hỏi " Chú, trang bị doanh ở đâu?"

Anh lính sững sờ tại chỗ, nửa ngày không lấy lại tinh thần "A, sao em lại giơ lên, em không ,em không thấy nặng à?

" A không, nó khá nhẹ. " Hoắc Tiểu Tiểu đưa lên hạ xuống ước lượng cái rương". Đi thôi."

"...... Hảo. "

Dọc đường đi tới trang bị doanh Hoắc Tiểu Tiểu trở thành tâm điểm .

Lão binh phụ trách trang bị doanh nhận trang bị nuốt nước bọt, giọng nói không ổn chút nào " Kia, cái kia ,đặt ở đây đi. "

" Được. "

Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đặt xuống, cái rương năng 90kg khi đặt xuống không phát hiện tiếng động.

" Này-- Đây là trẻ con à? Sức lực này quá dọa người rồi. "

Không, ngươi nghĩ thử xem trẻ con nhà ngươi có vác được tăng hình không giật K22-99 không?

Đúng vậy, cái rương kia nặng cả 100 kg cộng thêm khẩu pháo. Ngay cả thành viên trưởng thành trải qua rèn đạt được thể năng cấp D ,muốn vác được cũng phải cố hết sức.

" Mẹ ơi, rô bốt này quá giống thật ,không biết quân khu thu được tiền phi nghĩa ở đâu mà mua thứ này. "

"Không phải, tôi cảm thấy rô bốt này là người thật, ngươi xem ngực nàng vì thở mà phập phồng. "

" Là rô bốt ,nàng bê xong còn không thở gấp. Ngươi nói đi bếp núc doanh làm người máy mô phỏng trân quý đó đi làm việc nặng như khuân vác này ư. "

Tiểu binh bếp núc doanh........ rô bốt ở đâu ra, đây rõ ràng là đứa trẻ mà hôm qua quân trưởng nhặt được.

Mà lúc này vị quân trưởng nhặt trẻ đang bị một người đàn ông gầy yếu chặn ở cửa.

"Quân trưởng, ngài phải cho tôi lý do thuyết phục ,tôi liền ký tên vào văn bản này. " Giọng người đàn ông rất kiên quyết, cứ như hôm này Tɧẩʍ ɖυệ không cho ông lý do thích hợp ,ông ta sẽ đứng mãi ở đây không đi.

" Lão Quách, tôi không phải đã nói rồi sao, đứa trẻ này không đơn giản như ông nghĩ. "

Quách Toàn vô ngữ, bắt đầu đếm những " vụ " quân trưởng đã làm trong máy thập niên qua." Ngài năm ngoái dẫn một bé trai về bộ đội, nói cậu bé xương cốt tinh kỳ, chỉ cần cho cậu ta cơ hội, khi tinh thần lực thức tỉnh nhất định là cao thủ cấp A. Nhưng sau khi thức tỉnh là cấp D,C còn không phải. Lại năm kia ngài thú song bào thai, nói chúng........."

Quách Toàn thở dài " Quân trưởng, tôi biết ngài tốt bụng, mấy năm trước tình hình còn tốt ngài thu mấy cái cô nhi tôi không ý kiến. Nhưng hiện tại đang thú triều vạn nhất có chuyện gì xảy ra......."

Kể cả có chuyện ,con bé không cần tham chiến. Có ba tầng phòng hộ chặn trước, tường hộ thành bị phá lão tử mới mất mặt.

Tɧẩʍ ɖυệ ngồi ghế chủ vị, xòe tay đếm những ưu điểm của cô bé cho phó quân trưởng " Tôi nói đứa trẻ này khác , bé như vậy thể lực đã đạt cấp D, cường độ thân thể thấp raêađiều khiển được cơ giáp, tinh thân lực cấp C. Bậc cửa này con bé đã bước qua, chỉ cần khi thức tỉnh tinh thần lực đạt cấp C, tương lai sẽ là hạt giống tốt điều khiển cơ giáp hơn nữa con bé còn chịu khổ được...."

Quách Toàn nhịn không được đánh gãy lời ông " Ai vào quân đội phải người chịu được khổ, lại nói tinh thần lực cấp C dễ dàng sao."

" Lão Quách, người ngoài nghề không biết, ông một cường giả cấp B có thể không biết sao?"

Tɧẩʍ ɖυệ nhẹ nhàng " Hừ " một tiếng " Cấp bậc tinh thần lực tuy nói do gien quyết định nhưng người bước trên con đường này đều biết tinh thần lực nếu được rèn luyện có thể kích phát, lực lượng tích lũy có thể biến đổi về chất. Vượt mấy cấp không giám nói nhưng ít nhất có thể cường hóa gien ban đầu gấp hai lần. Bằng không những cái tinh cầu trung cấp trở lên nhân tài lớp lớp, tinh cầu càng ngày càng phát triển, mà chúng ta tinh cầu cấp thấp càng ngày càng lạc hậu.?"