Chương 6: San bằng bộ lạc

- Một trăm ba mươi đao, khí lực tăng lên, nhục thân càng mạnh, hôm qua ta còn chỉ có thể bổ ra một trăm mười đao.

Thần sắc của Lục Phi Dương càng phấn chấn, ở trong thác nước tôi thể bảy năm, hiện tại nhục thân của hắn muốn tăng lên một chút cũng cần thời gian rất lâu, đêm qua một viên Thối Thể Đan lại bằng hắn tu luyện mấy tháng.

- Tiếp tục!

Nghỉ ngơi tầm hai nén nhang, thân thể của Lục Phi Dương bắn lên. Hắn lại xông vào thác nước, gánh vác lực lượng kinh khủng, không ngừng bổ trường đao trong tay.

Sau khi bổ ra hơn 100 đao, Lục Phi Dương bị thác nước cuốn bay, hắn trở lại bờ sông nghỉ ngơi hai nén hương, lại phóng về phía đầm nước.

- Hát!

Sau khi bị thác nước cuốn đi mười lần, Lục Phi Dương dùng sức ném mạnh, trường đao cực kỳ chính xác đâm vào trong khe đá.

Luyện hơn một canh giờ,hắn cần phải trở về, lát nữa còn phải đi kéo quan tài. Hắn lấy ra một cái khăn lau toàn thân, mặc quần áo, đeo vòng răng thú lên, sau đó nâng cự thạch nhanh chân đi về bộ lạc.

Phụ cận sơn cốc này đã từng phát sinh ôn dịch, chết rất nhiều dã thú, Địch Long bộ lạc cơ hồ không người tiến đến, bảy năm qua Lục Phi Dương một mực tu luyện ở đây, còn chưa từng gặp qua người nào.

Sắc trời đã sớm sáng rõ, phía đông lộ ra mấy đạo hào quang, tuyết lớn liên tục rơi mấy ngày, hôm nay quả nhiên đã tạnh, là thời tiết tốt khó được.

Nhét cự thạch vào trong núi sau bộ lạc, Lục Phi Dương không có từ đằng sau bộ lạc nhảy vào, sợ bị người phát hiện hắn đến hậu sơn tu luyện, thành thành thật thật đi tới cửa trước.

- Con hoang trở về!

- Chạy mau, con hoang sẽ ăn người.

- Chớ tới gần tên ôn thần này, nếu không chúng ta đều sẽ xui xẻo...

Bên ngoài cửa chính, một đám hài đồng đang chơi đùa ầm ĩ, nhìn thấy Lục Phi Dương, mấy đứa bé kêu lên, như ong vỡ tổ chạy đi. Còn có hai hài tử bảy tám tuổi, cầm lấy hòn đá nhỏ ném mạnh đến.

Lục Phi Dương hung hăng trừng mấy đứa bé một cái, nhưng không quá để bụng. Từ nhỏ đến lớn bị người mắng con hoang, hắn sớm đã quen, thậm chí... khi còn bé hắn còn cho rằng mình thật là con hoang.

- Nha?

Vừa đi vào bộ lạc, phía trước đi tới ba thiếu niên cao lớn, niên kỷ đều lớn hơn Lục Phi Dương hai ba tuổi. Người đi trước nhất còn cao hơn Lục Phi Dương một cái đầu, lưng hùm vai gấu, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hắn nhìn Lục Phi Dương, trêu tức nói:

- Lục Phi Dương, nghe nói ngươi đi kéo quan tài cho Liễu gia? Thật có chuyện như vậy?

Một người khác nói tiếp:

- Hôm qua Tam thúc ở Vũ Lăng Thành, nhìn thấy Lục Phi Dương báo danh. Hừ, tuổi còn trẻ lại đi làm loại sự tình ti tiện này? Kéo quan tài sẽ bị hấp thu khí vận, nói không chừng khí vận của bộ lạc chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.

Còn có một người gật đầu, phụ họa nói:

- Tiểu dã chủng này là ôn thần, ra đời liền khắc chết cha mẹ, sau khắc tỷ tỷ thành người thọt, hắn trời sinh chính là sao chổi, nói không chừng sẽ liên lụy bộ lạc chúng ta. Hổ ca, quay đầu nói cho phụ thân ngươi, trục xuất tỷ đệ bọn hắn ra khỏi bộ lạc đi.

Ngữ khí của ba người cực kỳ chanh chua, không ngừng nhục mạ chế nhạo. Lục Phi Dương cúi đầu, mặt mũi âm trầm, hoàn toàn không để ý đi vào trong bộ lạc.

Hắn không muốn gây chuyện, ba người đối diện lại không có ý định buông tha, ba người ngăn Lục Phi Dương, thiếu niên khôi ngô duỗi tay nắm lấy bả vai của Lục Phi Dương nói:

- Gấp cái gì? Chẳng lẽ tỷ tỷ của ngươi chết rồi? Ngươi vội vã trở về chịu tang?

- Địch Hổ!

Lục Phi Dương một mực cúi đầu nghe được câu này, đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt giận dữ nói:

- Ngươi nói chuyện tích chút âm đức, chớ có quá mức.

- Ha ha ha!

Địch Hổ cười ha hả, mặt mũi tràn đầy khıêυ khí©h nói:

- Thế nào, khó chịu? Nếu không chúng ta luyện một chút, ta cam đoan không đánh chết ngươi.

- Ha ha, Hổ ca, ngươi đã là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, đánh với Lục Phi Dương không phải tự hạ thân phận sao? Ta tới đi. Mặc dù ta chỉ là Huyền Vũ cảnh sơ kỳ, nhưng đối phó phế vật này lại dư sức.

- Ta tới cũng được, khi còn bé không phải tiểu dã chủng ngươi rất có gan sao? Thường xuyên đánh nhau với chúng ta. Mấy năm này thấy ba người chúng ta tu luyện ra huyền lực, sao lại làm con rùa đen rút đầu rồi? Ngươi đến đánh ta, đánh ta đi!

Hai người khác không ngừng phụ họa, thần sắc cực kỳ khıêυ khí©h. Sắc mặt của Lục Phi Dương càng ngày càng khó coi, lửa giận trên người ẩn ẩn có chút không đè nén được.

Nơi xa, một ít người trưởng thành trong bộ lạc chú ý tới tình huống bên này, bất quá không ai tới khuyên giải, ngược lại như xem kịch vui, trên mặt còn có chút trêu tức.

- Lục Phi Dương, điểm tâm làm xong rồi, về ăn cơm đi.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm lạnh như băng, Lục Phi Dương nghe được thanh âm kia, cả người trầm tĩnh lại, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.

- Nữ nhân điên...

Đột nhiên Địch Hổ nghe được thanh âm này, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Linh chống quải trượng, sắc mặt đại biến. Địch Hổ chửi nhỏ một tiếng, mang theo hai người vòng qua Lục Phi Dương, nhanh chóng đi ra ngoài, tựa như nhìn thấy mãnh thú.

Những tộc nhân trưởng thành kia thấy Lục Linh tới, cũng không còn tâm tình xem náo nhiệt, nhao nhao rời đi.

- Tỷ tỷ!

Lục Phi Dương nhanh chân đi tới, đỡ lấy Lục Linh đi vào nhà. Trên mặt Lục Linh không có bất kỳ gợn sóng gì, càng không có nhìn bất kỳ tộc nhân nào trong bộ lạc, một đường trầm mặc.

Thẳng đến đi vào nhà, nàng mới quay đầu nhìn Lục Phi Dương nói:

- Co được dãn được, mới là đại trượng phu! Đệ còn chưa đủ mạnh mẽ, hiện tại tranh đấu với bọn hắn chỉ có thể tự rước lấy nhục. Chờ đệ thức tỉnh huyết mạch, tỷ mang đệ san bằng Địch Long bộ lạc, tin tưởng tỷ.

Địch Long bộ lạc không lớn, nhân khẩu chưa tới một ngàn người. Toàn bộ họ Địch, chỉ có tỷ đệ Lục Linh Lục Phi Dương họ Lục, là người họ khác.

Bất quá hai tỷ đệ cũng không phải kẻ ngoại lai, hai người sinh ra ở trong bộ lạc, ngoại công của các nàng còn là tù trưởng đời trước của Địch Long bộ lạc.