Chương 7: Quái thai

Mười chín năm trước, độc nữ của tù trưởng đời trước, cũng chính là mẫu thân của Lục Phi Dương, từ trong núi lớn cứu về một thanh niên thụ thương. Thanh niên kia bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thời điểm ở bộ lạc dưỡng thương đã nảy sinh tình cảm với nữ nhi của tù trưởng, sau nở hoa kết trái sinh ra Lục Linh và Lục Phi Dương.

Đáng tiếc sau khi Lục Phi Dương sinh ra, thanh niên và nữ nhi của tù trưởng song song mất tích, lưu lại Lục Linh bốn tuổi và Lục Phi Dương còn ở trong tã lót.

Mấy ngày sau, ông ngoại của Lục Phi Dương mang theo mười mấy cường giả trong tộc chiến tử ở trong núi lớn, Lục Linh và Lục Phi Dương triệt để biến thành cô nhi.

Ông ngoại chết, cường giả một mạch khác của bộ lạc là Địch Bá trở thành tù trưởng mới. Cường giả chi mạch của ông ngoại Lục Phi Dương cơ hồ chết hết, mà chi mạch của Địch Bá kia còn có mâu thuẫn với ông ngoại của Lục Phi Dương...

Lục Phi Dương Lục Linh mất đi chỗ dựa, lại là người họ khác, tù trưởng mới còn bất hòa với ông ngoại của các nàng, có thể tưởng tượng đãi ngộ của hai người ở trong bộ lạc.

Từ khi có ký ức, Lục Phi Dương thường xuyên bị người khi dễ, bị người mắng con hoang. Nếu không phải chi mạch của ông ngoại còn có một tộc lão còn sống, sợ là hai tỷ đệ sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, lưu lạc sơn dã, bị dã thú ăn mất.

Khổ luyện ở dưới thác nước bảy năm, băng thiên tuyết địa kéo quan tài!

Hết thảy hết thảy, đều là vì trở nên cường đại, vì mang theo tỷ tỷ rời khỏi Địch Long bộ lạc, không còn bị khi nhục.

- Thức tỉnh huyết mạch, ta nhất định có thể thức tỉnh!

Nghe Lục Linh nói, Lục Phi Dương siết chặt nắm đấm. Hắn không nói một lời đi vào phòng ăn cơm, chờ ăn xong mấy bát cháo, Lục Linh đã giúp hắn chuẩn bị quần áo sạch, trong bao bố còn có thịt khô và nước sạch.

- Tỷ, ta đi kéo quan tài đây.

Thay đổi y phục, vác bao tải lên, không nhìn những tộc nhân thần sắc lạnh lùng kia, Lục Phi Dương nhanh chóng đi ra bộ lạc.

Rời khỏi bộ lạc vài dặm, Lục Phi Dương toàn lực chạy nhanh, mục tiêu là Đoạn Nhận Lĩnh, đó là nơi Liễu gia an táng tộc nhân lúc đầu.

Hôm nay thời tiết tốt hơn hôm qua, gió tuyết đã ngừng. Bất quá tuyết đọng còn rất dày, Lục Phi Dương phi nước đại, hao tốn hơn một canh giờ mới chạy tới Đoạn Nhận Lĩnh.

Sớm đã có lão giả bắt đầu kéo quan tài, nhìn thấy Lục Phi Dương, mấy lão giả mở miệng nhắc nhở, khuyên Lục Phi Dương tuổi còn trẻ không nên làm loại sự tình này. Lục Phi Dương mỉm cười không nói, trực tiếp lên Đoạn Nhận Lĩnh, cởϊ áσ kéo một bộ cổ quan tiến lên.

Lúc xuống núi rất phí sức, đường núi trơn trượt, cổ quan lại nặng nề, nên quán tính và xung lực rất lớn. Lục Phi Dương không dám kéo, chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy cổ quan, thân thể từng bước lui xuống núi.

Hao tốn một canh giờ, Lục Phi Dương gian nan đưa cổ quan an toàn xuống núi, hắn khiêng xích sắt, liều mạng phi nước đại.

- A?

Mới vừa chạy được vài dặm, nơi xa một đội Ngân Lang hộ vệ lao vụt đến. Liễu Vũ nhìn thấy Lục Phi Dương hôm nay kéo quan tài nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tốc độ tăng nhanh, có chút nghi ngờ hỏi:

- Lục Phi Dương, đêm qua ngươi đã luyện hóa Thối Thể Đan rồi?

Lục Phi Dương ngừng lại, ngượng ngập cười nói:

- Đúng vậy, đại nhân!

Liễu Vũ nhìn hắn vài lần, càng thêm nghi ngờ nói:

- Ngươi... không có gì khó chịu? Thân thể không có chỗ nào không thoải mái sao?

Lục Phi Dương không hiểu rõ Thối Thể Đan của Liễu gia, nhưng Liễu Vũ và đám hộ vệ đều dùng qua. Bọn hắn cực kỳ rõ ràng sau khi luyện hóa Thối Thể Đan, thân thể sẽ có mấy ngày suy yếu. Ba bốn ngày sau thân thể mới hoàn toàn hấp thu dược lực, khí lực tăng lớn.

Khí lực của Lục Phi Dương tăng lớn, nói rõ đã luyện hóa Thối Thể Đan, như vậy vì sao không có thời gian suy yếu?

Hộ vệ khác đều kinh nghi nhìn Lục Phi Dương, hắn thì nháy nháy mắt nói:

- Không có khó chịu gì nha, chỉ là đêm qua có chút khó chịu, ngủ một giấc liền tốt.

- Quái thai...

Đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, lúc bọn hắn luyện hóa Thối Thể Đan là bị giày vò một ngày một đêm, Lục Phi Dương này chỉ một buổi tối liền luyện hóa, còn có thể an ổn đi ngủ?

- Đi thôi...

Liễu Vũ thấy hỏi không ra cái gì, phất tay mang theo Ngân Lang Vệ Đội gào thét rời đi. Mặc dù thể chất của Lục Phi Dương có chút quái dị, nhưng không tu luyện ra huyền lực, đối với Liễu gia mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Liễu gia là bá chủ Vũ Lăng Quận, có rất nhiều võ giả Huyền Vũ cảnh, người bình thường muốn canh cổng cho Liễu gia cũng không đủ tư cách.

Kỳ thật Đoạn Nhận Lĩnh cách Hắc Ưng Lĩnh cũng không quá xa, chỉ có hơn năm mươi dặm. Nếu như không kéo quan tài, tốc độ cao nhất chạy đi chỉ nửa canh giờ là tới, nhưng kéo cổ quan hoàng kim nặng ba ngàn cân, tốc độ muốn nhanh cũng khó khăn.

Khí lực gia tăng năm trăm cân, hôm nay Lục Phi Dương kéo quan tài dễ dàng hơn một ít, trên đường đi rất thuận lợi, trước khi trời tối liền thành công tới Hắc Ưng Lĩnh.

- A?

Liễu gia Di tiểu thư vẫn ở trên đỉnh núi trông coi, nhìn thấy Lục Phi Dương kéo quan tài đến, giống như Liễu Vũ có chút giật mình.

Nàng cũng từng dùng Thối Thể Đan, suy yếu tới hai ngày, Lục Phi Dương một đêm liền có thể khôi phục? Chẳng lẽ thể chất của hắn biếи ŧɦái, hấp thu dược lực nhanh hơn?

Đương nhiên...

Di tiểu thư chỉ có chút hiếu kỳ, nàng ngay cả tâm tư hỏi thăm cũng không có. Sau khi quét Lục Phi Dương một cái, ánh mắt liền nhìn về phía đám thợ rèn đang xây dựng đại trận.

Băng Táng Trận này rất trọng yếu, bên trong để đều là di thể của liệt tổ liệt tông Liễu gia, nhất định phải xây dựng đại trận bảo hộ, không thể bị Huyền thú hủy đi.

Chờ gần nửa canh giờ, tất cả người kéo quan tài đến đông đủ, bắt đầu trả thù lao. Lục Phi Dương ở trong ánh mắt của rất nhiều người, lần nữa lấy một viên Thối Thể Đan, sau đó vội vàng rời đi.

Liên tục dùng Thối Thể Đan, dược hiệu sẽ giảm bớt đi nhiều, lực lượng gia tăng cũng sẽ giảm bớt, nhưng Lục Phi Dương kiên trì lấy, bọn người Liễu Vũ cũng lười nhắc nhở.

Chạy hết tốc lực một canh giờ, Lục Phi Dương ở trước lúc trời tối chạy về bộ lạc. Không có gì bất ngờ xảy ra, ở ngoài bộ lạc, hắn thấy được một thân ảnh mềm mại chống quải trượng.

- Người thọt, người thọt!

- Nữ nhân què, một đời không gả ra được...