Chương 16: Đi mua đồ dự tiệc ( Phần 3)

"Chân Tâm quầy lễ tâm tìm em."

Phương Chân Tâm đang cặm cụi làm việc, nghe chị đồng nghiệp cùng phòng gọi, trong mắt hiện tia thắc mắc, cô không nghĩ ra người nào lại tìm phương thức này để gặp mình, chần chừ đứng dậy đi lại cầm lấy điện thoại đưa lên tai nghe:

"Xin chào tôi là Phương Chân Tâm."

"Là người anh muốn gặp. "Thấy người nghe máy là Phương Chân Tâm, cô gái lễ tân liền đưa điện

thoại cho người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhỏ giọng nói với anh.

Ngô Khiêm mỉm cười, cầm lấy điện thoại cô gái lễ tân đưa cho mình.

"Chào cô, tôi là thư ký của phó tổng Kỷ, anh ấy đang ở dưới chờ cô."

Ngô Khiêm nói hết ý liền trả lại điện thoại cho cô lễ tân, cúi đầu cảm ơn rồi đi ra ngoài.

Kỷ Vĩnh Đông? Anh ta thật sự nghe lời ông nội tới đây để đón cô đi mua đồ dự tiệc, Phương Chân Tâm đơ người suy nghĩ, anh ta thích tới bao giờ thì tới, còn chẳng nói trước với cô một câu, may là cũng sắp tới giờ tan làm rồi, nếu không cô rất ngại xin về sớm.

Phương Chân Tâm đi lại bàn làm việc thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi xách tan làm. Đi ra tới cửa công ty thì thấy chiếc xe đắt tiền nổi bật của Kỷ Vĩnh Đông đỗ cách đó không bao xa.

"Chậm chạp."

Kỷ Vĩnh Đông thấy cửa được mở ra, khó chịu không đầu không đuôi lên tiếng, nhưng ngoài cô ra anh ta còn nói ai được chứ? Phương Chân Tâm nheo mắt lườm, ngồi sát vào cửa xe cách xa anh ta một khoảng cách an toàn.

Kỷ Vĩnh Đông ngồi thẳng người, cao ngạo khoanh tay: "Nếu không phải vì ông nội ép, còn lâu tôi mới tới đón cô."

"Tôi biết rồi, anh đâu cần phải giải thích, tôi biết anh ghét tôi mà." Phương Chân Tâm nghe xong rất muốn cười lớn, cô đâu có hiểu lầm rằng anh ta thích mình nên mới tới tận đây đâu, mà anh ta phải giải thích nhiều như vậy.

"Cô tự hiểu là tốt." Kỷ Vĩnh Đông không nói thì khó chịu trong người, nói ra lại càng bực bội hơn. Cái tính cách này của cô ta, chẳng có người đàn ông nào thích nổi, ai lại đi theo đuổi một người phụ nữ không có nét nào dịu dàng chứ.

Phương Chân Tâm lười để ý tới anh ta, quay mặt nhìn ra ngoài đường. Không được người khác yêu thương cô đã quen rồi, thêm một người ghét mình cũng chẳng sao cả.

Đi khoảng tầm 10 phút, xe dừng lại trước cửa hàng bán đồ dự tiệc đắt đỏ dành cho giới thượng lưu, Kỷ Vĩnh Đông ghét bỏ nói:



"Nhanh lên, nửa tiếng nữa cô mà không quay lại thì tự mà về, tôi không có thời gian ngồi đây chờ đợi.

Ngô Khiêm ngồi ở vị trí lái xe, mắt nhìn người đằng sau qua gương, vẻ mặt ái ngại: "Phó tổng thật xin lỗi, nhưng chủ tịch muốn tôi gửi ảnh lúc anh và cô Phương đi vào trong."

Kỷ Vĩnh Đông dường như không tin tưởng vào những gì mình vừa nghe thấy, lớn giọng hỏi lại:

"Gửi ảnh?"

"Đúng vậy, xin lỗi anh! Tôi không còn cách nào khác." Ngô Khiêm chưa bao giờ nghĩ tới làm thư ký lại vất vả thế này, đứng giữa chủ tịch và phó tổng anh ta rất khổ sở.

Ông nội thực sự muốn ép chết người cháu trai duy nhất này mới hài lòng sao? Tại sao ông phải đối tốt với cô ta như vậy? Bắt anh đi làm những việc mà mình không thích, ông và cô ta tiếp xúc với nhau được mấy ngày chứ? Con người cô ta thật sự không tốt chút nào cả.

Kỷ Vĩnh Đông trừng mắt nhìn Phương Chân Tâm, cho rằng cô ở trước mặt ông nội giả vờ ngoan ngoãn, nên mới làm yêu thương cô ta như vậy.

Phương Chân Tâm tự nhiên cảm thất rất ngột ngạt, nhìn Kỷ Vĩnh Đông bây giờ giống như hận không thể gϊếŧ cô ngay lập tức. Cô có thể đi một mình cũng được, có anh ta đi cùng khiến cô không được thỏa mái, nhưng ông nội đã muốn cô cũng không thể làm trái ý ông được.

Cô cũng không biết vì sao ông nội lại muốn cô cùng Kỷ Vĩnh Đông ở chung một chỗ, cô vẫn luôn nghĩ nhà họ Kỷ đồng ý hôn sự này, chỉ vì không muốn bên ngoài có thêm những lời dị nghị không tốt.

Ông nội càng đối tốt, cô càng cảm thấy áy náy. Cô gả vào đây vì có mục đích, không đáng nhận được sự yêu thương từ ông. Thà ông cứ ghét bỏ, lạnh nhạt với cô như Kỷ Vĩnh Đông, sau này lúc rời đi cũng sẽ thấy cảm thỏa mái hơn.

Hồi lâu Phương Chân Tâm không có động tĩnh gì, cả người thẫn thờ chìm vào suy tư, Kỷ Vĩnh Đông mất kiên nhẫn: "Muốn tôi mở cửa cho cô à."

Phương Chân Tâm lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.

"Thật phiền." Kỷ Vĩnh Đông mang theo bộ mặt đầy sát khí, theo phía sau Phương Chân Tâm.

Nhìn từ xa hai người trước sau cùng đi vào cửa hàng, giống như những người xa lạ chứ không phải vợ chồng mới cưới.

Ngô Khiêm giơ máy ảnh lên chụp lại, sau đó nhất nút gửi cho Kỷ Lâm Thọ. Trên môi anh ta thoáng nở nụ cười, cảm thấy vị Phó tổng kia của mình miệng thì luôn nói những câu khiến người ta khó chịu.

Nhưng anh đã đi theo Kỷ Vĩnh Đông nhiều năm, chưa bao giờ thấy anh ta mở miệng nói nhiều tới phụ nữ tới vậy. Hôm nay lần đầu tiên được chứng kiến, đúng là khác lạ, mà điểm thay đổi này có lẽ anh ta chẳng nhận ra đâu.



Bên trong cửa hàng, nhân viên đưa máy tính bảo cho Kỷ Vĩnh Đông chọn mẫu, nhưng anh ta coi mình như không liên quan trực tiếp vứt qua một bên.

Phương Chân Tâm quay sang nhìn người đàn ông đang ung dung uống trà bên cạnh, thở dài cầm lấy máy tính dưới ghế lướt qua các mẫu chọn lựa.

Xem qua mấy chục mẫu váy, Phương Chân Tâm chỉ vừa ý duy nhất chiếc váy dài tay, cổ chữ V khoét vừa phải, màu hồng phấn. Cô gọi nhân viên lại chỉ vào máy tính: "Phiền cô lấy giúp tôi mẫu này."

"Vâng, mời cô qua bên này thử đồ."

Nhân viên bán hàng đưa Phương Chân Tâm vào phòng thay đồ.

Phương Chân Tâm ngắm mình trong gương, chiếc váy này mặc trên người rất trang nhã, không quá nổi bật, đôi khi quá nhiều lựa chọn không phải là tốt, cô quyết định lấy luôn chiếc này.

"Xoẹt." Phương Chân Tâm định đưa tay ra sau lưng kéo khóa áo thay ra, nghe tiếng rèm được ai đó mở ra, cô giật mình ngơ ngác.

Kỷ Vĩnh Đông đang cúi đầu xem điện thoại, cũng vì tiếng động trước mắt ngẩng mặt lên nhìn.

"Mẫu này mặc trên người phu nhân đây rất đẹp." Nhân viên đứng bên cạnh không ngừng khen ngợi.

Kỷ Vĩnh Đông nhìn người phụ nữ trước mặt đến ngây người, nghe tiếng nhân viên nói, mới phản ứng lại: "Xấu chết đi được, mang mấy mẫu mới nhất ra cho cô ấy thử đi."

Rõ ràng cô ta làm nghề thiết kế trang phục, mắt thẩm mỹ lại kém đến thế, hay cô ta cố tình làm xấu mặt anh, quê mùa chết đi được. Kỷ Vĩnh Đông tự nhiên vì suy nghĩ trong đầu mà trở nên hào hứng, bắt Phương Chân Tâm thử rất nhiều lễ phục, đến khi nào anh ta vừa ý mới thôi.

Phương Chân Tâm nhăn mặt, thử đến mệt phờ người, vẫn chưa thấy anh ta gật đầu đồng ý. Cầm chiếc váy nhân viên đưa cho đi vào phòng thay đồ, cô không nhớ nổi cô đã thử bao nhiêu cái, tự dặn lòng mình đây là lần cuối, anh ta mà không hài lòng nữa cô cũng kệ, liệu có ai vì thử đồ mà ngất chưa nhỉ? Cô không muốn mình thành người mở đầu đâu.

"Tôi không thử nữa..."

"Lấy cái này đi."

Phương Chân Tâm mệt mỏi, đến đi cũng không vững nữa, đang định mở miệng đòi lại công lý thì bên tay nghe thấy tiếng Kỷ Vĩnh Đông buông tha cho cô.

Cô cúi xuống quan sát chiếc váy đang mặc trên người, so với cái đầu tiên thật kém xa, thế mà lại hợp mắt anh ta, may mà cô nghĩ thoáng nếu không cho rằng anh ta đang chỉnh mình rồi.