Chương 1: Hối hận

Ngẫm lại, Hạ Đồng Đồng vô cùng hối hận nếu như một ngày trước ngày biểu diễn cậu không nên luyện tập quá sức đến tận khuya.

Lúc cậu lái xe ra khỏi tòa nhà công ty, đã hai giờ đêm.

Chỉ là một tiểu minh tinh tuyến 18, cậu thậm chí không đủ tiền để thuê một tài xế, và thậm chí chỉ có thể thuê được một căn nhà ở ngoại ô. Đi về mất nửa giờ đồng hồ.

Có một trạm xăng tự phục vụ 24h ở bên cạnh đường cao tốc. Hạ Đồng Đồng buồn ngủ đến mức đổ xăng một cách chậm chạp, do dự một chút liền chạy đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một lon cà phê.

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang ngồi trên ghế lơ đễnh nghịch điện thoại, Hạ Đồng Đồng ngáp dài nhìn quanh tìm kệ cà phê, nhưng khi cậu bước tới, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra đã có người đứng ở đó.

Dáng người cao gầy, tóc đen, quần áo đen, đeo khẩu trang đen, làn da lộ ra trắng nõn như ngọc.

Anh ấy cầm lon cà phê espresso cuối cùng trên tay.

Hạ Đồng Đồng ngập ngừng bước lên phía trước, và đang do dự không biết nên nói như thế nào với đối phương có thể nhường lại cho mình lon cafe yêu thích hay không hay thôi bỏ đi đổi qua loại khác tạm vậy, người đàn ông kia vừa lúc nhìn về phía cậu.

Lông mày đen sắc nét, đôi mắt đen.

Trái tim bé nhỏ của cậu đập loạn nhịp một cách khó hiểu, và cậu không biết đó là vì đôi mắt ma mị của anh ta đặc biệt đẹp trai và ưa nhìn, hay là vì nó quá trống rỗng và giống đôi mắt của người máy hơn.

“Ừ......”

Cậu theo bản năng mở miệng để giảm bớt bầu không khí kỳ lạ, nhưng người bên kia đã đi trước cậu một bước, đưa đồ uống trong tay cho cậu.

Hạ Đồng Đồng sững sờ nhận lấy: “... Cảm ơn ... Cảm ơn.”

Người đàn ông không nói, khẽ gật đầu đôi con ngươi đen láy chỉ lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại của cậu trong vài giây, sau đó anh ta cầm một lon nước khác bên cạnh rồi lướt đi.

Dường như có một mùi hương rất mát mẻ phả vào mặt, Hạ Đồng Đồng ngây ngốc dụi dụi mũi, chưa kịp cẩn thận nhấm nháp mùi hương kia thì bụng cũng đúng lúc réo lên.

Cậu thay đổi sự chú ý quên mất mùi hương kia vui vẻ chạy đến khu ăn vặt. Cậu đấu tranh tư tưởng một hồi lâu giữa cà chua và khoai tây chiên, cuối cùng cậu chọn cả hai vào ôm vào lòng.

Khi cậu đến quầy tính tiền, người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy đã rồi đi rồi không thấy cả bóng lưng đâu. Hạ Đồng Đồng buồn ngủ đến mức không nhận ra sự mất mát thoáng qua trong tâm trí mình. Mang theo chiếc túi nhựa, cậu quay lại chiếc xe SUV cũ của mình. Bãi đậu xe về khuya vắng tanh, chỉ có chiếc xe của cậu. Hạ Đồng Đồng dựa vào mui xe trước mở nắp kéo cà phê, chiếc lon kim loại dường như vẫn còn hơi ấm yếu ớt từ đầu ngón tay của người lạ. Hắn sửng sốt một hồi, ngẩng đầu sặc ra chất lỏng nồng đậm vị đắng, kí©h thí©ɧ vị giác đột nhiên tỉnh táo lại một chút. Hạ Đồng Đồng chậm rãi chớp chớp mắt, và cuối cùng nhận ra điều gì không đúng cho lắm với việc ngay từ đầu đã không có chiếc xe nào khác trong bãi đậu xe bên cạnh đường cao tốc. Làm thế nào mà người vừa nãy đến đây? Anh ta tới đây làm gì ? ! ! Hạ Đồng Đồng sợ hãi vô cùng. Cùng lúc đó, một họng súng lạnh ngắt đã chỉa vào thắt lưng cậu, bên tai cậu vang lên một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo. Giống như âm thanh từ vực sau địa ngục truyền đến "Đừng nhúc nhích, trèo lên ngồi vào ghế phụ."++++He lô mọi người mong mọi người ủng hộ mình nha++++