Chương 2: Nguy hiểm

Những cành cây trơ trọi bên ngoài cửa kính ô tô ngày càng lùi ra xa hơn.

Hạ Đồng Đồng thu mình trên ghế ngồi, lén lút liếc nhìn kẻ xa lạ bên cạnh đang tập trung lái xe.

Anh ta vẫn không cởi khẩu trang khi lên xe, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước không chớp, cũng không hề mở miệng.

Nhưng Hạ Đồng Đồng vẫn còn nhớ giọng nói của anh ta, lạnh lùng và lạnh lẽo giống như tiếng sáo nhuốm màu sương và tuyết, có lẽ nó sẽ rất dễ nghe.

Và nếu cậu phớt lờ những lời đe dọa mà anh ta nói ra có lẽ sẽ rất tệ.

Khi đó, cậu đã rất sợ hãi nên ngoan ngoãn bước lên ghế phụ ngồi, không mong chạy thoát thân hay kêu cứu.

Khi đối phương cũng đã lên xe họng súng đen ngòm lại áp vào eo cậu.

Hạ Đồng Đồng giơ tay lên theo phản xạ, run rẩy không kìm chế được, thậm chí còn run hơn khi nói:

“Này, này... Đại ca ... ... Có chuyện gì từ từ nói... Tiền ... Bất cứ thứ gì anh muốn ... Tất cả, tất cả là của anh, xin đừng ... “

Người đàn ông cau mày một chút sốt ruột, và ra lệnh ngắn gọn:

“Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Ư ... A ?? ... Ồ! Được rồi ...”

Hạ Đồng Đồng run lẩy bẩy lấy chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho anh ta, người bên kia cầm lấy rồi lập tức khóa cửa lại, sau đó nhìn tên nhỏ đang run rẩy trước mặt một hồi, rồi đột nhiên cúi người.

Hạ Đồng Đồng sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, trong tiềm thức cuộn tròn người lại thành một quả bóng. Tim cậu đập loạn xạ, và cậu dường như nghe thấy một giọng nói trong đầu mình:"Kết thúc, kết thúc, kết thúc rồi, cái mạng nhỏ này của mình phải bỏ lại đây sao."

Một luồn hơi thở sảng khoái xuất hiện xung quanh, nhưng nó chỉ làm trầm trọng thêm nỗi hoang mang và sợ hãi trong lòng cậu. Sau đó, Hạ Đồng Đồng nghe thấy một giọng nói gần như khiến linh hồn cậu ấy thoát ra khỏi cơ thể——

“ Cùm cụp ”.

Âm thanh giòn giã rất nhỏ lúc này cũng đáng sợ như hồi chuông báo tử. Thiếu niên đột ngột co rút lại, cổ họng như bị bóp nghẹt, chưa nói đến việc hét lên, ngón tay cũng không cử động được.

Một giây, hai giây ...

Đáng lẽ cậu phải đợi rất lâu, nhưng cậu không cảm thấy đau đớn và khó chịu như tưởng tượng, Hạ Đồng Đồng mở mắt trái nhìn thử, và phát hiện người đàn ông mặc đồ đen bất động, và khẩu súng đang nhắm vào tim cậu .

Hạ Đồng Đồng ngơ ngác cúi đầu xuống, chỉ thấy mình bị dây an toàn buộc chặt vào ghế.

... Hóa ra âm thanh vừa rồi là ...

Trước khi con tin nhỏ bé có thể thở phào nhẹ nhõm, tên “ kẻ bắt cóc” đã khởi động xe, trên một tay trên đầu gối vẫn chặt khẩu súng, tay còn lại cầm trên tay lái ...

Chỉ sau đó, Hạ Đồng Đồng mới nhận ra ý đồ đáng sợ của bên kia:

... Hắn không chỉ muốn cướp xe, mà còn muốn mang theo cậu! ! !

Ngay lập tức, mọi nỗi sợ hãi biến thành hoảng loạn, đến cả giọng cũng không thể kiềm chế mà bật khóc nức nở.

“Đại ca ... Đại ca ... Tôi, tôi, tôi ngày mai ... Còn có buổi biểu diễn ... Nếu như tôi không đi, ... Người đại diện của tôi lo lắng...”

Sau khi vừa nói xong, trái tim của Hạ Đồng Đồng đã nghẹn ở cổ họng.

Người bên kia liếc cậu một cái, cân nhắc một lúc rồi giơ súng lên, tay cầm vô lăng cũng hướng về phía cậu, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng điệu vẫn bình thản như thường:

“Điện thoại đâu.”

Hạ Đồng Đồng không dám trái lời, đành phải nghiến răng giao hy vọng trốn thoát cuối cùng cho hắn.

Màn hình không bị khóa, đối phương dễ dàng mở được nhẹ giọng hỏi: “ Đại diện của cậu là ai?”

“ Từ...Từ Duệ.Anh Duệ”

Nghe vậy, kẻ bắt cóc khẽ nhướng mày, ánh mắt lập tức sáng như điện, đâm vào người cậu rất mạnh, nhưng không nói gì, hắn tìm số trong nhật ký cuộc gọi và bấm vào.

Ngay sau đó, họng súng lạnh lẽo không ngừng chạm vào thái dương của Hạ Đồng Đồng, và giọng nói của người đàn ông càng lạnh hơn:

“ Hãy xin nghỉ đi, đừng làm cho anh ta nghi ngờ, nếu không...”

Với thứ vũ khí đáng sợ chĩa vào đầu, Hạ Đồng Đồng chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch nhẹ gật đầu.

Điện thoại truyền ra âm thanh “bíp-bíp-“ . Anh Duệ vô cùng bận rộn, 8 phần vẫn chưa ngủ nên rất nhanh bắt điện thoại.

Ngay lúc đó họng súng lại đẩy về phía trước như đe dọa.

“ Hử? Đồng Đồng ? Muộn như vậy có chuyện gì... Ngày mai ...”

Giọng nói ấm áp và quen thuộc của Anh Duệ khiến Hạ Đồng Đồng muốn khóc, nhưng với ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông mặc đồ đen, mọi sự uất ức và muốn cầu cứu sự giúp đỡ đều bị cậu nuốt trở lại trong bụng.

Hạ Đồng Đồng hít một hơi thật sâu và cố gắng nói một cách bình tĩnh:

“Anh Duệ, chuyện đó ... Em ... Em có hơi không khoẻ ... Có lẽ ...”

Đầu óc uể oải nhất thời không nghĩ ra được cái cớ hợp lý, Hạ Đồng Đồng hoảng sợ ấp úng. May mắn thay, Từ Duệ đã coi đó là là sự thật.

“Lại bị thương ở lưng sao? Hừ, anh đã nói em đừng luyện tập nặng nhọc, bây giờ tốt rồi...”

Nhìn thấy người bên kia lại chuẩn bị bắt đầu đọc kinh như mẹ mình, Hạ Đồng Đồng vội vàng ngắt lời:

“Vậy, anh Duệ, em... Hiện tại không thể cử động được. Bác sĩ nói rằng tôi phải nằm trên giường trong hai ngày tới, nên ... Vậy cho nên ngày mai...”

Bên kia điện thoại, Từ Duệ thở dài một hơi, cuối cùng cam chịu đồng ý. Cũng may, Hạ Đồng Đồng không quá nổi tiếng, lượng người hâm mộ còn hạn chế, công việc về sau cũng không khó để giải quyết lắm,Từ Duệ giọng điệu vẫn ôn hòa, thậm chí còn thân mật dặn dò cậu phải nghỉ ngơi thật tốt hai ngày tới.

Hạ Đồng Đồng cúp điện thoại gần như rơm rớm nước mắt, phút chốc không dám thả lỏng, đôi mắt tròn ướŧ áŧ nhìn người đàn ông mặc đồ đen dò hỏi.

Người bên kia gật đầu với anh, ngồi lại ghế lái tắt máy ném ra ngoài cửa sổ.

Xe nổ máy bánh xe chạy qua điện thoại vỡ tan, các bộ phận của chiếc điện thoại nằm rải rác trên đường.

Bên trong xe im lặng đến nghẹt thở.

Hạ Đồng Đồng đã xuất thần nhìn chằm chằm vào hai tay khoanh trên chân của mình.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cậu bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận.

Rất lâu trước khi bên kia ép cậu lên xe, đáng lẽ cậu nên chạy trốn một cách bất chấp.

Cậu nhớ đã từng nghe nói rằng trừ khi được huấn luyện chuyên nghiệp, cơ hội bắn trúng mục tiêu đang di chuyển là cực kỳ nhỏ đối với người bình thường.

Hạ Đồng Đồng rất ghét sự hèn nhát và đần độn lúc bấy giờ. Chỉ với một ý nghĩ cậu đã tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm khi đi cùng bầy sói.

…… đáng ghét ……

Móng tay khẽ véo vào lòng bàn tay, cảm giác râm ran dường như giải tỏa phần nào cảm xúc u ám đang đè nén.

Cậu lén lút liếc nhìn “Tử thần” áo đen bên cạnh, kẻ nắm giữ sức mạnh sinh tử thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu thu hết can đảm thận trọng hỏi:“Anh ... Chúng ta... Chúng ta đi đâu vậy?”

Đối phương tránh không trả lời, ngược lại an ủi: “Đừng sợ, chỉ cần cậu không gây chuyện, tôi không có lý do gì làm tổn thương cậu.”

Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng êm ái, bàn tay cầm vô lăng cũng trắng nõn thon dài, giống như một thanh niên mười ngón tay không chạm vào bụi bặm một thiếu gia thứ thật.

Nếu không có khẩu súng không bao giờ rời tay, lời nói của anh ta sẽ khá thuyết phục.

Hạ Đồng Đồng nhớ tới những tin tức về xã hội đen mà cậu đã đọc ... Cậu không khỏi rùng mình cắn môi cúi đầu.

Có lẽ thực sự không thể chịu được sự run rẩy đáng thương của cậu kẻ bắt cóc đổi cách nói chuyện tựa như dỗ dành và rất kiên nhẫn giải thích cho cậu :

“Tôi chỉ muốn mượn xe của cậu và tôi sẽ thả cậu đi khi tôi đến đó.”

Anh ta không có ý định nói dối nhưng lúc này anh ta thực sự không còn cách nào khác.

Tên tiểu tử này thật sự là xui xẻo đã đến không đúng lúc bộ dáng vừa sợ vừa tức cũng rất đáng thương.

Cậu ta thực sự rất dễ thương, trắng và mềm như một chiếc bánh bao tròn, và cơ thể cậu ta cũng thơm nữa.

Mùi sữa ngọt ngào thoang thoảng cứ xộc vào mũi, tên bắt cóc khó chịu khi thấy mình thực sự có phản ứng.

Phản ứng không đúng này khiến anh phải cau mày điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng và không còn nhìn con tin nhỏ nữa. Sau khi suy nghĩ về nó, anh bật radio trên xe lên.

Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi lác đác. Xung quanh đưa bàn tay lên tối đen không thấy ngón tay nào, và những bông tuyết dường như đang đung đưa trong một không gian nhỏ được chiếu sáng bởi đèn pha.

MC trên radio nói điều gì đó vô thưởng vô phạt, anh ta bảo Hạ Đồng Đồng đổi một vài kênh, nhưng cậu không biết anh ta đang tìm gì.

...... Có vẻ như cái gọi là “ giải quyết tốt hậu quả” có vẻ đã làm được.

Cậu miễn cưỡng tượng một Omega nằm trong vũng máu với cổ tay bị cắn và buổi biểu diễn được lên lịch vào ngày mai ...

... Chắc chắn không lâu.

Ngay khi nghĩ đến điều này, cậu bắt đầu bình tĩnh hơn.

... Phải đến “ngôi nhà an toàn” trước khi tuyết dày lên, nếu không ...

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++++