Chương 2: Lần Đầu gặp

Đi ra ngoài sớm hơn một tiếng, trên đường không có ai, Dĩ Nhược lặng lẽ đứng ở bến xe buýt, suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình. Chỉ còn ba tháng nữa, cô cần phải tìm một người đàn ông có thể vì cô trả mấy chục vạn, cũng không muốn dành cả cuộc đời còn lại cho anh ta, Tiêu Ly cũng không phải kẻ ngốc, cô không thể dựa dẫm hoàn toàn vào anh ta, dù sao cũng cần phải chuẩn bị chọn thêm một người khác.

Dĩ Nhược nhìn lên bầu trời, cười tự giễu.

*

“Dĩ Nhược, giúp tôi chuyển thông tin này cho giám đốc Tiêu, một lúc nữa anh ấy cần dùng đến.” Một người phụ nữ mập mạp đi tới, ngạo mạn tới đập đống tài liệu lên tay cô, quay đầu lại còn khinh thường nhìn cô một cái rồi mới nện bước trên đôi giày cao gót, lộc cộc rời đi.

“Được rồi, tôi sẽ đi ngay đây.”

Người trong văn phòng cơ bản đều coi thường cái loại đi bằng cửa sau như cô. Mấy người đấy có ai không phải trúng tuyển bằng cấp cao có ô dù nâng đỡ đi vào, tại nơi tỷ lệ trúng tuyển thấp hơn cả đáy xã hội đột nhiên rơi xuống một nhân viên vừa không có bằng cấp vừa không phải danh môn quý tử chứng tỏ địa vị cao đi bằng cửa sau. Trông thấp kém thế này chắc chắn sau lưng cô có người chống lưng, nhìn một cô gái như hoa như như nguyệt, mắt ngọc mày ngài thế này, là ai cũng sẽ không có thiện ý đối với cô.

Gõ cửa hai tiếng.

“Mời vào.” Một giọng nam trầm vang lên bên trong cánh cửa.

Dĩ Nhược mở cửa phòng, nhìn thấy Tiêu Ly đang ngồi trên bàn lật giở hồ sơ.

“Giám đốc Tiêu, đây là tài liệu anh muốn.”

Tiêu Ly nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lóe lên, mỉm cười nói: “Sao lại là em? Hôm nay trải qua một ngày dài, em cảm thấy thế nào?” Nói xong, anh đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, đi tới chỗ Dĩ Nhược giơ tay hơi đỡ lấy cô.

“Em mới đến, không có việc gì nên giúp đưa tài liệu.” Dĩ Nhược cười nhạt.

“Bọn họ lại làm khó em đúng không?”

“Không có, anh đừng lo lắng. Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không em cũng không biết nên làm gì bây giờ.” Dĩ Nhược cúi đầu, xoa hai tay vào nhau.

Tiêu Ly nhìn bộ dạng rối rắm của Dĩ Nhược, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay Dĩ Nhược, thấp giọng nói: “Cho dù chúng ta đã chia tay nhau, em cũng không cần khách khí với anh như vậy. Em biết mà, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ giúp em hết sức mình.”

Dĩ Nhược ngẩng đầu nhìn Tiêu Ly, đôi mắt hơi đỏ lên, cô mỉm cười nói: “Ừ, em đã biết rồi, giám đốc Tiêu ~”

Tiêu Ly nhìn đôi má ửng hồng của Dĩ Nhược, mỉm cười dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi Dĩ Nhược. “Đi ra ngoài đi.”

“Được rồi.” Dĩ Nhược mỉm cười bước ra ngoài, thầm nghĩ Tiêu Ly hẳn là đã biết bản thân bây giờ không có đủ khả năng trả nợ nên mới nói một câu như vậy.