Chương 3: Tiếp cận

Đinh.

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông có trật tự bước ra khỏi thang máy, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt trắng nõn mịn màng lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, đôi mắt đen nhánh sâu lắng mang theo chút dịu dàng, ánh lên màu sắc khiến người khác chìm đắm. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên toát lên vẻ nổi loạn, bề ngoài trông có vẻ hiền lành nhưng quanh thân lại lộ ra vẻ xa cách, là một người có khí chất thật mâu thuẫn.

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, mỉm cười gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng đi ngang qua cô, làn gió nhẹ thổi qua, hắn ngửi thấy một mùi thơm rất đặc biệt, thoang thoảng, mang theo hương vị chua ngọt của trái cây đặc trưng mùa hè.

Dĩ Nhược hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua chiếc Patek Philippe trên tay và chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út, cô hơi giật mình, sau đó không để lại dấu vết đánh giá hắn, rồi bước vào thang máy.

...

Trên đường trở về, cảm giác các tinh anh xung quanh đều có chút xao động bất an, bất kể nam hay nữ. Dĩ Nhược không tiếng động thả chậm bước chân, đi ngang qua một nhóm nam nữ đang chụm đầu túm năm tụm ba, một chàng trai cúi đầu nói: “Nghe nói giám đốc Thẩm đã về, vừa rồi có người đã nhìn thấy anh ấy.”

“A a a, tôi vừa gặp anh ấy lúc đi ngang qua thang máy, còn chào hỏi nhau nữa cơ! Giám đốc Thẩm thật là một người hòa nhã! Thật đúng là thần tiên!” Cô gái cố kìm giọng của mình xuống kích động nói.

“Thần tiên thì có ích gì? Anh ấy đã kết hôn rồi, năm nay cũng ba mươi ba tuổi, nói không chừng còn có hai đứa con rồi ấy. Chậc chậc, phụ nữ các cô có thể tỉnh táo lại chút được không?” Một người đàn ông khác ở bên cạnh giễu cợt nói.

“GATO thì nói thẳng ra đi, giám đốc Thẩm như thế này thì dù tám mươi tuổi tôi cũng nguyện ý dựa vào anh ấy đấy, làm sao.”

Giọng nói bên tai dần dần bé lại, Dĩ Nhược quay trở lại chỗ ngồi, cúi đầu nhìn xuống đống tài liệu của mình. Cô nghĩ, có lẽ cô đã có cơ hội đổi người khác, dù sao Tiêu Ly nơi đó cũng không thể dựa được bao lâu.

-----

Tầm lúc tan sở, chiếc điện thoại đặt cạnh bàn làm công rung nhẹ. Là tin nhắn của Tiêu Ly, hỏi cô có muốn đi về cùng nhau hay không. Dĩ Nhược suy nghĩ một lúc, nhớ đến những gì cô nghe được trong giờ nghỉ trưa, quyết định sẽ tan làm muộn một chút rồi từ chối Tiêu Ly.

Nhiều người lần lượt rời đi, văn phòng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, bên tai chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.

Lách cách.

Dĩ Nhược nhấc điện thoại lên, thấy thời gian đã gần 8 giờ 50 phút nên cô đứng dậy thu dọn tài liệu, chậm rãi đi về phía cửa thang máy.