Chương 11

Du͙© vọиɠ.

Bạch Ngưng rất muốn trả lời như vậy.

Trong kỳ phát tình, cô nhìn cái gì cũng ra du͙© vọиɠ.

Thân như cây lục bình, bị kéo vào lốc xoáy du͙© vọиɠ, từng bước sa đọa.

Cho đến khi đánh mất bản thân, vứt bỏ tư tưởng, trở thành nô ɭệ của tìиɧ ɖu͙©, bị động đen cắn nuốt.

Hoặc là, sau khi tàn tạ, lại có được cuộc đời mới.

Nhưng mà, lúc này, câu trả lời của Bạch Ngưng lại là: “Nguy hiểm”.

Tương Nhạc Sinh hơi nhếch môi: “Anh thấy được hy vọng.”

Lý Thừa Minh đút tay vào túi, giọng điệu quái gở: “Bức tranh này có tên là 《 Hủy Diệt 》, A Ngưng nói rất đúng, có vẻ anh Tương không có nhiều tế bào nghệ thuật lắm.”

“Người thấy là người, vật thấy là vật.” Bạch Ngưng không khách khí đáp trả, “Những thứ như nghệ thuật này, nào có đáp án tiêu chuẩn.”

Sắc mặt Lý Thừa Minh lập tức trở nên khó coi.

Không lâu sau, Lý Chính vội vã trở về từ bên ngoài, tiếp đãi hai người, bọn họ cùng nhau ăn cơm.

Tương Nhạc Sinh cực giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, mượn lời Bạch Ngưng nói, rất nhanh đã trò chuyện vui vẻ với Lý Chính.

Bạch Ngưng cười dịu dàng, thi thoảng lại nói chêm vào hai câu rất đúng ý, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Bỗng nhiên, cô dừng động tác gắp đồ ăn.

Dưới bàn, có một cái chân đang duỗi về bên này.

Không biết người đàn ông đã bỏ dép lê từ bao giờ, người nọ không xỏ tất, cách lớp tất chân, vẽ vòng vòng trên cẳng chân cô.

Bạch Ngưng không kịp trốn, đối phương như đã đoán được hành động tiếp theo của cô, nhanh chóng có thêm một cái chân khác duỗi đến, trái phải tấn công, sờ đến má đùi trong.

Bạch Ngưng dùng sức đạp một cái, Lý Thừa Minh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, to gan lớn mật nâng chân chen vào giữa hai chân cô, tiến vào bên trong chiếc váy bó.

“Choang” một tiếng, Bạch Ngưng đánh đổ cái bát trước mặt, chất lỏng ngọt dịu còn thơm hương rượu hất đầy lên người.

Tương Nhạc Sinh lập tức dùng khăn giấy lau giúp cô, quan tâm hỏi: “Có bị bỏng không?”

Bạch Ngưng lắc đầu, trên mặt có chút đỏ ửng, không biết tức hay là xấu hổ.

Lý Thừa Minh nhanh chóng thu chân lại, đứng lên nói: “Anh đi tìm bộ đồ sạch cho em.”

Bạch Ngưng đi theo Lý Thừa Minh vào phòng ngủ, thấy anh ta mở tủ tìm quần áo.

Cửa phòng nửa mở, anh ta đưa lưng về phía cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: “A Ngưng, anh không nghĩ tới, em sẽ gả cho người như vậy, thoạt nhìn tẻ nhạt không thú vị.”

Trong giọng nói mang theo bảy phần châm chọc, ba phần đau lòng.

Bạch Ngưng ôm vai, bày ra tư thế đề phòng, cười lạnh nói: “Có tẻ nhạt thế nào cũng thắng tên ngựa giống chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ như anh đi?”

Lý Thừa Minh xoay người, vẻ mặt bị thương: “A Ngưng, đã nhiều năm trôi qua, em còn không chịu tha thứ cho anh sao?”

Bạch Ngưng im lặng không đáp.

Lý Thừa Minh từng bước ép sát, vẻ mặt chân thành, giống như một kẻ vô cùng si tình: “A Ngưng, nói ra có lẽ em sẽ không tin, chia cách thời gian dài như vậy, anh chưa từng quên em, thậm chí mỗi người bạn gái sau đó anh quen, hoặc nhiều hoặc ít đều có dáng vẻ giống em.”

Nói xong anh ta lại lớn tiếng để bên ngoài nghe được: “Em thử chiếc váy này xem có hợp không?”

Sau đó cầm quần áo đưa tới trước mặt cô.

Bạch Ngưng giơ tay nhận lấy, sau đó bị cái tay giấu dưới lớp vải nắm chặt.

Rất nóng, khiến người ta sinh ra ảo giác bị sàm sỡ.

Bạch Ngưng trốn tránh, nhưng không dám làm động tác quá lớn, cuối cùng vẫn không tránh được, đành phải lạnh mặt để mặc anh ta sờ.

Lý Thừa Minh là cao thủ tán tỉnh, móng tay khẽ cọ vào lòng bàn tay non mềm của cô, lại âu yếm từng đốt ngón tay, dịu dàng triền miên.

Chờ đến khi anh ta sờ đủ, lúc này mới đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Số điện thoại của anh, nhớ gọi cho anh, anh chờ em.”

Nói xong anh ta đi ra ngoài, chủ động đóng cửa phòng lại.