Chương 3:

Bạch Ngưng cảm thấy, mình đang dần trở nên xa lạ.

Không chỉ có xa lạ, mà còn đáng sợ.

Trong du͙© vọиɠ bất thường này, cô ngửi được hương vị mất khống chế.

Hình như có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang âm thầm rục rịch trong lòng cô.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở, Tương Nhạc Sinh đi ra từ bên trong, anh đã thay một bộ áo ngủ mới.

Tương Nhạc Sinh nói với Bạch Ngưng đang rúc ở bên trong chăn: “Tiểu Ngưng, anh đã xả nước ấm cho em rồi, nhanh đi tắm đi.”

Bạch Ngưng đáp một tiếng, ngón tay ướt dầm dề lau vào khăn trải giường, sau đó thuận tay kéo chiếc chăn bị cô làm cho dính nhớp xuống: “Khăn trải giường bẩn rồi, chắc phải đổi bộ mới.”

“Để anh đổi.” Tương Nhạc Sinh nói.

Bạch Ngưng chột dạ thu khăn trải giường ném vào máy giặt, lại thiết lập trình tự giặt ủi để tiêu hủy chứng cứ, lúc này mới đi vào phòng tắm.

Dưới thân còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, Bạch Ngưng rảo bước tiến vào bồn tắm, để mặc nước ấm bao phủ lấy mình, sau đó mở di động.

Wechat nhảy ra mấy tin nhắn chưa đọc, đều là Trịnh Hồng Vũ gửi tới.

【 Bạch Ngưng, tôi biết em còn chưa ngủ, đáp lại tôi một câu được không? 】

【 Tôi xin lỗi, rõ ràng biết em là phụ nữ có chồng, nhưng vẫn không khắc chế được tâm ý của mình, mạo phạm đến em, vô cùng xin lỗi, nhưng cầu xin em đừng ngó lơ tôi, được không? 】

【Luận văn thiên học thuật lần trước em nhờ tôi sửa, tôi đã sửa xong gửi vào hòm thư của em rồi, em kiểm tra xác nhận nhé, nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng ta lại thảo luận, được không? 】

【 Buổi sáng mai, tôi mang sủi cảo tôm và bánh bao gạch cua em thích nhất đến, là do tôi tự tay làm. 】

Ngón tay Bạch Ngưng dừng trên nút xóa, xong lại bỏ, lặp đi lăp lại vài lần, do dự mãi.

Chờ đến khi nước trở nên lạnh, cuối cùng cô gõ chữ, nhắn lại một tin.

【Được. 】

*

Hôm sau, Bạch Ngưng tập thể dục buổi sáng trở về, Tương Nhạc Sinh đã mặc xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Cô chỉnh lại cà vạt trên cổ cho anh, lắc đầu nói: “Màu này không hợp với áo sơ mi của anh.”

Tương Nhạc Sinh biết nghe lời cởi xuống, sau đó nhận lấy chiếc cà vạt màu xám bạc cô đưa vòng qua cổ, thắt lại hoàn mỹ.

Tương Nhạc Sinh cúi đầu hôn lên mặt cô, dặn dò: “Tối anh sẽ về sớm ăn cơm.”

“Vâng.” Bạch Ngưng cười chào tạm biệt anh.

*

Bạch Ngưng mới vừa tắm nước ấm xong, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trước gương lớn không nhiễm một hạt bụi trong phòng để quần áo, thấy được một thân hình hoàn toàn đối xưng với mình ở trong gương.

Mấy chục năm chăm sóc chưa từng dừng một ngày, trên gương mặt U30 không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nào của sự lão hóa, lúc cười khẽ, còn có chút linh động của thiếu nữ, thật mê người.

Ngực nở, eo thon, mông vểnh, chân dài, tư thái xinh đẹp quyến rũ như đóa hoa tươi đang trong thời nở rộ.

Bạch Ngưng cầm lấy chiếc váy liền màu đen dài đến đầu gối, đặt ở trước người nhìn ngắm.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút không cam lòng.

Vật tốt đẹp, nên được người ta chiêm ngưỡng, khen ngợi, che chở, mới có thể kéo dài sự tươi mới.

Mà thân thể này, trước mắt chỉ có mình Tương Nhạc Sinh được thấy.

Nhưng Tương Nhạc Sinh lại đắm chìm trong sự nghiệp, hứng thú với tìиɧ ɖu͙© cực nhạt, căn bản chưa từng nghiêm túc thưởng thức cô.

Phơi hoa dưới nắng, đốt đàn nấu hạc*, khó tránh khỏi khiến người cảm thấy tiếc nuối.

<* Nguyên gốc: 花下晒裈, 焚琴煮鹤 được trích từ của Tống Hồ Tử; là một phép ẩn dụ cho việc cái đẹp bị chà đạp>

Bạch Ngưng thu lại những suy nghĩ ngổn ngang, cô mặc một bộ nội y màu đen, sau đó là váy, cuối cùng khoác lên người một chiếc áo gió màu vàng nhạt, chân giẫm lên giày cao gót đi ra ngoài.