Chương 4:

Vì con đường làm quan của Tương Nhạc Sinh, hai vợ chồng rất khiếm tốn, trong nhà chỉ có một chiếc Toyota thay đi bộ, bình thường để cho Tương Nhạc Sinh lái, Bạch Ngưng chọn ngồi xe trường đón.

Đi đến ngã rẽ, xe trường vừa lúc dừng lại.

“Chảo buổi sáng cô Bạch!” Tài xế đôn hậu nhiệt tình chào hỏi.

“Chào buổi sớm bác tài.” Bạch Ngưng cười đáp lại, một đôi mắt đào hoa bất động quét một vòng, quả nhiên thấy Trịnh Hồng Vũ ngồi ở ghế thứ hai bên phải, vừa nhiệt tình lại dè dặt nhìn cô.

Bình tĩnh mà xem xét, Trịnh Hồng Vũ rất đẹp trai, con người lịch thiệp, trên mặt đeo kính viền bạc, khí chất nho nhã.

Đáng nhắc tới chính là, hình môi anh ta rất đẹp, hai cánh môi hơi mỏng, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Không biết hôn lên sẽ có cảm giác thế nào.

Bạch Ngưng hơi rũ mắt, chân giẫm giày cao gót, phát ra những tiếng lộc cộc thanh thúy.

Cô đi lướt qua Trịnh Hồng Vũ, đến ghế sau.

Đang vào giữa thu, hàng cây ngô đồng hai bên đường rụng đầy lá vàng, gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo từng đợt lá tung bay như ảo mộng.

Xuyên qua cửa kính xe hắt ngược, cô thấy một bóng người đến gần, ngồi ở bên cạnh mình.

Hộp cơm trong suốt được hai bàn tay thon dài nâng lên, cẩn thận đưa đến trước mặt cô.

Sủi cảo tôm được gói vô cùng tinh xảo, lớp vỏ bọc trắng như tuyết, mỏng như tờ giấy, để lộ màu nhân thịt bên trong, khiến lòng người ngứa ngáy.

Bạch Ngưng không nhận, cô ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Người đàn ông không chịu được ánh mắt đánh giá sắc bén ấy của cô, gương mặt dần ửng hồng, anh ta vẫn vươn tay, không chịu thu lại.

Người đàn ông này, thích cô đã lâu.

Đương nhiên, đàn ông thích Bạch Ngưng có rất nhiều.

Nhưng anh ta biết đúng mực, hiểu tiến lùi, không khiến cô phản cảm.

Nếu không phải trong buổi liên hoan giáo viên tuần trước, anh ta uống nhiều rượu, trong lúc xúc động đã bày tỏ tâm tư với cô, có lẽ đến giờ cô vẫn còn có thể yên tâm thoải mái tiếp tục hưởng thụ sự ân cần cùng săn sóc của anh ta.

Mà hiện tại, giấy cửa sổ bị đâm thủng, cô không thể giả ngu được nữa, đành phải nghiêm túc suy xét xem làm sao để xử lý quan hệ với anh ta.

Cuối cùng, Trịnh Hồng Vũ không chịu đựng nổi, thấp giọng nói: “Bạch Ngưng, nhanh ăn đi, lát nữa sẽ nguội, mất ngon.”

Bạch Ngưng gật đầu, nhận hộp cơm, lòng bàn tay giống như vô tình cọ quá mu bàn tay người đàn ông, lập tức nghe được tiếng hô hấp trở nên thô nặng.

Cô vén tóc, giấu đi ý cười trong ánh mắt.

“Em xem qua luận văn kia chưa?” Trịnh Hồng Vũ vừa lấy đũa cho cô vừa đặt câu hỏi.

“Ừm, anh sửa rất ổn, cảm ơn.” Bạch Ngưng không tiếc tán thưởng.

Trịnh Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nói: “Tôi có nhờ bạn ở nước ngoài tìm được một ít tư liệu tham khảo, có lẽ sẽ có trợ giúp trong quá trình nghiên cứu của em, buổi chiều đưa cho em nhé.”

Bạch Ngưng gật đầu: “Được, làm phiền anh rồi.”

Tay nghề nấu nướng của Trịnh Hồng Vũ không tồi, Bạch Ngưng ăn hơn phân nửa, sau đó gác đũa, dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi.

Đôi mắt hơi híp lại liếc sang bên, cô rất có hứng thú mà nhìn trộm hành động của Trịnh Hồng Vũ từ trong kính cửa xe.

Chỉ thấy người đàn ông cầm lấy chiếc đũa cô mới đặt xuống như ăn trộm, sau đó kẹp một miếng sủi cảo tôm còn thừa, vội vàng cho vào trong miệng.

Thế này cũng thôi, vấn đề là anh ta còn ngậm đầu đũa, không tiếng động liếʍ mυ"ŧ, cổ họng khẽ nhúc nhích.