Chương 47: Tình Yêu Trên Tầng Đối Lưu (3)

Son Seungwan không ngờ lần thứ hai mình tương ngộ Bae Joohyun, lại vào tình huống vô cùng bất ngờ.

Nguyên lai hợp đồng ở thành phố B xảy ra chút chuyện, cho nên kẻ vừa về nước như cô đã phải đóng đô ở đây gần ba ngày.

Tới xế chiều ngày thứ ba, trải qua năm cuộc đàm phán liên tiếp, rốt cuộc hợp đồng cũng thành công được kí kết.

"Trời ơi, đầu và vai mình tưởng chừng gãy lìa rồi." Kang Seulgi bẻ cổ răng rắc, hận không thể nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.

Năm lần đàm phán, đương nhiên đồng nghĩ với việc họ phải năm lần tiếp rượu.

Tửu lượng của Son Seungwan tương đối tốt. Song cơ thể lại chẳng khỏe mạnh chút nào. Bởi vậy năm bữa rượu vừa qua đã và đang khiến cô choáng váng mệt mỏi.

"Cậu nhức người thì cứ quay về khách sạn trước đi. Mình muốn đi dạo một lát." Cô nghiêng đầu bảo cậu.

Kang Seulgi mấp máy môi toan từ chối. Tuy nhiên cậu thật sự rất mệt, gắng gượng không nổi nữa.

"Vậy mình về trước nhé. Cậu nhớ phải cẩn thận đấy."

"Mình biết rồi, mình đâu phải trẻ lên ba?"

Cười cười vẫy tay chào tạm biệt. Son Seungwan theo thói quen vuốt vuốt mái tóc ngắn, cuối cùng thong thả tản bộ khi đèn đường lên.

***

Cũng chẳng biết đã đi qua bao nhiêu con phố. Chỉ biết thời điểm dừng trước một siêu thị, thì bên tai cô bỗng vang lên tiếng gọi:

"Chị đẹp."

Son Seungwan chậm rãi rời tầm mắt. Rất nhanh sau đó, đôi đồng tử của cô hơi lóe lên.

"Xin chào. Thật trùng hợp."

Cao hứng tới mức gần như nhảy nhót đến trước mặt cô, Park Sooyoung cười hì hì nói: "Tính ra chúng ta cũng thật có duyên, đúng không chị?"

Son Seungwan đại khái gật đầu tỏ ý đồng tình. Kế tiếp cô đưa mắt về phía người phụ nữ vẫn thủy chung an tĩnh xách giỏ đồ đứng bên cạnh em.

"Hai người ở thành phố B sao?" Cô hỏi.

Bae Joohyun đáp: "Đúng vậy, còn cô?"

"Tôi ở thành phố E, tới đây giải quyết công chuyện."

"Ra là thế..." Nàng mỉm cười. "Cô đã ăn tối chưa? Chi bằng chúng ta cùng đi dùng bữa nhé. Dù sao tôi và Sooyoung vẫn luôn muốn cảm ơn cô."

"Không vấn đề gì mà, hai người đừng quá bận tâm." Son Seungwan đôi môi hơi cong lên. "Hy vọng chuyến bay lần sau tôi vẫn sẽ có cơ hội được gặp hai người."

"Cô tính ở thành phố B trong bao lâu?"

"Lần này tới vì công việc nên cũng không có dự định gì. Ngày mai tôi trở về rồi."

Lời vừa dứt, cô thoáng thấy hàng mi dài của Bae Joohyun cụp xuống. Song rất nhanh, nàng đã khôi phục dáng vẻ điềm nhiên ban đầu.

"Tôi vẫn chưa biết tên cô." Nàng nói.

"À..." Sực nhớ tới chuyện này, Son Seungwan từ trong túi lấy ra danh thϊếp của mình, vừa đưa cho nàng vừa nói: "Tôi là Seungwan, Son Seungwan."

"Tên chị hay như vậy mà lại để trong danh thϊếp là Wendy Son." Park Sooyoung bĩu môi.

"Thật ngại quá, trước khi về Hàn Quốc, tôi sống ở Canada."

Qua một lúc, cô hỏi: "Còn hai người?"

"Em là Park Sooyoung, chị ấy là Bae Joohyun."

"Nhớ rồi, Sooyoung và Joohyun."

Thanh âm dễ nghe cùng ánh mắt biết cười cứ như vậy lặng lẽ bén rễ vào lòng hai người con gái.

Đoạn, Son Seungwan lịch sự lên tiếng chào tạm biệt: "Hiện tại thời gian tương đối gấp. Nhưng tôi đảm bảo nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ trở lại thành phố B để cùng hai người dùng cơm. Tới lúc đó... hai người nhất định đừng trách tôi ăn nhiều đấy nhé."

Bae Joohyun khẽ cười: "Tôi và Sooyoung rất chờ mong."

***

"Người ta trẻ như vậy... nhưng là phó tổng của tập đoàn bất động sản TW đó chị."

Trông theo bóng lưng kiên định vừa hòa vào dòng người, Park Sooyoung thở dài: "Xem ra sau này ai may mắn được hẹn hò cùng chị ấy, nhất định phúc khí phải vô cùng thịnh."

Bae Joohyun cúi đầu nhìn tấm danh thϊếp màu đen với những vân bạc tinh xảo. Bên trên khắc hai chữ Wendy Son kèm số điện thoại và email.

Vô thức dùng ngón tay miết nhẹ một đường. Cuối cùng nàng đem nó cất cẩn thận vào ví.

Về phần Son Seungwan hiện tại...

Nhìn Kang Seulgi nằm bất động trên giường, cô thở dài, lại gần lay lay cậu:

"Này, dù sao cũng chịu khó dậy tắm rửa qua đã chứ? Người cậu mùi ghê lắm đấy."

"Ưʍ..." Kang Seulgi theo bản năng lầm bầm kêu khổ. "Chê cái gì ma chê? Chẳng phải do cậu tự ý vào đây sao?"

"Mình vào đây vì muốn nói với cậu một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Mình vừa gặp nữ tiếp viên mà cậu thích."

3...

2...

1...

"CÁI GÌ? CẬU NÓI CÁI GÌ?"

Đang ngủ Kang Seulgi - sau khi nghe xong lập tức ngồi bật dậy.

"Hahaha..." Son Seungwan hài lòng cười. "Cô ấy tên Park Sooyoung, có điều... lần trước cậu phũ người ta như vậy, mình không dám chắc người ta có ghi hận cậu hay không."

"Nàng ở thành phố B à?"

"Ừ."

"Phó tổng, cô làm ơn làm phước hãy truyền thụ địa điểm cô gặp được nàng cho tôi. Tôi đây vạn phần kính ngưỡng cô."

Son phó tổng xoa xoa cằm: "Không được, vẫn chưa đủ thành kính."

"Hai hợp đồng làm ăn sắp tới, tôi nhất định sẽ biến nó thuộc về TW."

"Tốt, siêu thị đường XX cách nơi chúng ta đàm phán không xa."

"Seungwan à." Đem ánh mắt cún con dán lên người cô, Kang Seulgi thành khẩn thưa: "Dù sao thì chúng ta cũng vừa kết thúc hợp đồng. Cho nên mình xin nghỉ thêm hai ngày nhé. Mình... mình muốn đi tìm nàng."

"Cái này còn tùy thuộc vào tâm trạng của mình, ngày mai mình sẽ cho cậu câu trả lời."

"Ôi, tạ ơn sếp. Em hy vọng sếp có thể mở đường giúp em đi tìm tình yêu."

***

9 giờ tối...

Sau khi tắm xong, đem mái tóc vẫn còn ướt ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bae Joohyun vốn còn định lấy máy sấy, thì lại thoáng trông thấy tấm danh thϊếp để ngay ngắn trên bàn.

Lần nữa cầm lên xem. Nàng vô thức lấy điện thoại nhập dãy số ấy vào.

Run rủi thế nào lại bấm nhầm chế độ gọi...

Chuông đổ đến lần thứ hai đã có người bắt máy.

"Xin chào, tôi là Son Seungwan."

"..."

Ai mà ngờ cô bắt máy nhanh như vậy?

Nàng thậm chí còn chưa kịp tắt.

Bây giờ tắt liệu có bất lịch sự hay không?

"Alo?"

Đầu dây bên này, Son Seungwan nội tâm tràn đầy nghi hoặc.

"Nếu cứ im lặng là tôi mạn phép cúp máy đấy nhé."

"Tôi..." Nàng ấp ấp úng úng. "Tôi là... Bae Joohyun..."

Dứt câu, nàng bỗng mơ hồ cảm nhận được cô đang sững sờ.

Lại qua vài phút, Son Seungwan rốt cuộc cũng lên tiếng đáp lời - thanh âm tươi tỉnh hơn nhiều so với khi nhận điện thoại.

"Thì ra là cô sao? Thật hay quá, từ chiều đến giờ tôi vẫn đang luyến tiếc vì chưa kịp xin số của cô."

"Thật à...?" Nàng mím môi, nhỏ giọng tò mò.

"Đương nhiên là thật." Son Seungwan cười. "Ngày mai cô rảnh không?"

"Ngày mai?"

"Phải. Người bạn của tôi đột nhiên có việc cần làm, vì thế tôi sẽ ở lại đây thêm 2 ngày."

"Tôi... rảnh."

Bae Joohyun khuôn mặt nóng bừng.

"Ồ, vậy cô không phiền nếu tôi nhờ cô trở thành hướng dẫn viên du lịch của riêng tôi chứ?"

Hướng dẫn viên du lịch của riêng tôi...

Xoắn xuýt một hồi, nàng thẹn thùng trả lời: "Không phiền."

"Ok, hẹn gặp cô vào ngày mai nhé. Địa điểm tùy cô quyết định."

"Chỉ... chúng ta thôi sao?"

"Ừ, vì Sooyoung em gái cô chắc chắn sẽ bận. Tin tôi đi."

Ngày đăng: 17.10.2019