Chương 48: Tình Yêu Trên Tầng Đối Lưu (4)

"Thực sự không phiền cô chứ?"

Theo thói quen vuốt vuốt mái tóc ngắn vàng hoe của mình. Son Seungwan cười hỏi Bae Joohyun.

"Không phiền." Nàng cũng nhoẻn miệng cười. "Cô chờ tôi lâu chưa?"

"Tôi vừa mới tới thôi."

Nhờ cuộc điện thoại vô tình nên mới có cơ hội trở thành hướng dẫn viên đặc biệt. Tuy không ai nói ra điều này, song hai người đều ngầm cảm thấy rất vui.

Bae Joohyun mặc chiếc váy trắng thuần dài qua gối, bên dưới đeo giày thể thao đồng màu. Toàn thân nàng toát lên khí chất thanh nhã hệt như ngày cô gặp nàng trên máy bay.

"Bây giờ cô muốn bắt đầu tìm hiểu về thành phố B từ đâu? Quán ăn? Mua sắm? Giải trí hay các công ty kinh doanh?"

Dường như do đặc thù công việc. Cho nên sự nhiệt tình của Bae Joohyun hiện tại chẳng khác nào đang trong giờ hành chính.

Cô có lòng tôi cũng có dạ - Son Seungwan khéo léo phối hợp:

"Cô chưa ăn sáng phải không? Chúng ta tìm hiểu đồ ăn trước đi."

"Sao cô biết tôi chưa ăn sáng?" Nàng thoáng kinh ngạc.

"Tôi đoán."

Vừa nói vừa xoay người lại. Cô mỉm cười hô: "Chúng ta mau đi thôi."

Kết quả, sau khi dành một giờ để đi dạo phố ẩm thực cùng Son Seungwan, Bae Joohyun liền no một ngày.

Và đây là lý do hết sức thuyết phục được đem ra bào chữa của cô: "Tôi sống ở Canada hơn mười năm, sớm đã quên hương vị đồ ăn ở Hàn Quốc rồi."

***

Thời điểm đưa mắt nhìn người đang nghiêm túc xếp hàng mua cà phê. Nàng bỗng nhớ tới câu nói của Park Sooyoung.

"Xem ra sau này ai may mắn được hẹn hò cùng chị ấy, nhất định phúc khí phải vô cùng thịnh."

Điều này hoàn toàn chính xác.

Son Seungwan là một cô gái rất tinh tế và khéo léo. Thậm chí ngay cả người được đánh giá là hay khó ở như nàng cũng phải buông lời cảm thán sau khi trải qua hai lần duy nhất gặp gỡ cùng cô.

Xếp hàng ước chừng mười phút, Son Seungwan rốt cuộc cũng trở lại...

"Của cô đây. Tôi hứa chúng ta sẽ chỉ uống cà phê thôi, không tiếp tục đi ăn nữa."

Nghe xong, Bae Joohyun rất muốn nói với cô rằng mình không thể chịu nổi vị đắng của cà phê. Ấy thế nhưng thời điểm ly latte dâu được đặt vào tay nàng, nàng xác thực sững sờ.

"Lúc nãy khi chúng ta nói tới cà phê, tôi thấy cô hơi nhíu mày. Cho nên tôi nghĩ cô có vẻ không thích chúng." Son Seungwan giải thích. "Về phần latte dâu... là cá nhân tôi chủ động mua. Nếu nó vẫn không phải loại cô muốn, xin hãy cứ thẳng thắn nói với tôi."

"Tôi... rất thích latte dâu." Nàng nhỏ giọng thì thầm.

"Thật chứ?"

"Thật."

***

Cùng cô tới lui cả buổi sáng. Thời điểm đồng hồ báo 11 giờ, Son Seungwan hai tay sớm đã tay xách nách mang.

Nhìn ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của nàng, cô liền tốt bụng giải thích:

"Quà tôi đem về phân chia cho mọi người trong công ty."

"Quà?"

"Đúng vậy. Dù sao tôi cũng về nước chưa lâu, cho nên hiện tại tranh thủ cùng đồng nghiệp hòa hợp, về sau làm việc sẽ dễ dàng hơn."

Bae Joohyun gật gật đầu coi như đồng tình. Thầm cảm thán Son Seungwan quả nhiên đối nhân xử thế rất tốt.

"À, tôi có thứ này."

Sực nhớ ra điều gì đó, cô thoải mái đặt toàn bộ đồ đạc xuống đất. Cuối cùng lấy trong túi áo khoác ra một hộp nhỏ màu nâu, xung quanh khắc đường vân gỗ.

"Đây là...?" Nàng hỏi.

"Quà của cô đấy. Cảm ơn vì đã dành thời gian cùng tôi." Son Seungwan đặt nó vào tay nàng. "Cô nhất định đừng từ chối đấy nhé, và phải chờ tới khi nào về đến nhà mới được mở ra."

"Cô như vậy khiến tôi tò mò." Bae Joohyun nhoẻn miệng cười.

"Tôi hy vọng cô sẽ thích nó."

Nhanh chóng vẫy chiếc taxi rồi tự tay giúp nàng đóng cửa. Son Seungwan thậm chí còn giữ nguyên tư thế chào tạm biệt mãi tới lúc chuyến xe khuất xa.

Trở về nhà, Bae Joohyun trầm ngâm nhìn món quà mà cô vừa tặng. Qua rất lâu mới quyết định mở ra.

Hơn mười phút sau...

"Tấm lòng của cô tôi xin nhận. Nhưng tôi không thể giữ món quà này được."

Chiếc lắc tay bạch kim vẫn đang yên vị trên bàn. Mặc dù Son Seungwan đã dặn nàng nhất định không được từ chối. Tuy nhiên loại trang sức giá trị như vậy, nàng tuyệt đối không thể tùy tiện nhận bừa.

Hơn nữa đây mới chỉ là lần thứ hai nàng tiếp xúc cùng cô.

Đầu dây bên kia, thanh âm trầm ấm của Son Seungwan đều đều rót vào tai nàng: "Tôi cảm thấy nó rất hợp với cô nên mới mua. Cũng không đáng là bao."

"Tôi thực sự không thể nhận." Bae Joohyun kiên quyết.

"Joohyun này, quan điểm cá nhân của tôi rất rõ ràng, đó là: vật đã tặng miễn thu hồi. Cho nên bây giờ nếu cô cứ tiếp tục khăng khăng đòi hoàn trả, tôi nhất định sẽ ném nó đi đấy."

"..."

"Lòng tự trọng của tôi đặc biệt cao, và tôi đặc biệt ghét cảm giác bị người khác phũ phàng."

Nhờ đánh bạo nói dối không hề chớp mắt. Phó tổng Son đã thành công làm dịu đi trái tim sắt đá của người đẹp.

Phỏng chừng cảm thấy Bae Joohyun dao động, cô lập tức bổ sung:

"Lần tới chúng ta gặp nhau, tôi hy vọng có thể trông thấy cô đeo nó."

***

Mà hiện tại, ở một diễn biến khác...

"Em không ngờ chị cũng theo chị đẹp tới thành phố B. Em còn tưởng lần trước chúng ta gặp nhau ở sân bay đã là lần cuối rồi chứ?"

Park Sooyoung giống như công chúa nhỏ nhảy chân sáo bên cạnh cậu, thỉnh thoảng em sẽ nghiêng đầu nở nụ cười thật tươi.

Kang Seulgi thong thả giải thích: "Vốn là công việc đã xong rồi, thế nhưng chị đặc biệt muốn nán lại thêm vài hôm lại để tìm người."

"Chị tìm ai? Em có thể giúp chị được không?"

"Đồ ngốc, em lúc nào cũng tin người như vậy à? Chúng ta thậm chí còn chưa hề biết tuổi của nhau."

"Vì chị là bạn của chị đẹp, cho nên em tin chị là người tốt."

"Em cứ nhắc đến cậu ấy hoài. Để chị tiết lộ cho em điều này. Son Seungwan thực ra không tốt lắm đâu..."

"Hả? Ý chị là gì?"

"Chị sợ khi em biết sự thật nhất định sẽ thất vọng mà thôi."

Thầm thương cảm cho trái tim thuần khiết thiện lương của Park Sooyoung. Kang Seulgi vô thức nâng tay xoa xoa đầu em.

Sooyoung, cậu ta tươi cười với em chỉ vì muốn tiếp cận Bae Joohyun mà thôi.

Ngày đăng: 20.10.2019