Chương 11

Gần nhất sự xui xẻo của cậu đã bắt đầu có chút ảnh hưởng đến người xung quanh.

Ở cùng một chỗ với cậu thì sẽ chẳng may mắn được đến đâu cả.

Cậu tưởng rằng lần này chắc là phải ở nhà tệ nhất rồi.

Kết quả???

Tô Bắc có chút mờ mịt, chẳng lẽ cậu đi đạo quán Thái Vân một chuyến liền đổi vận sao?

Bình luận:

[Đây là cá chép nhỏ gì vậy?]

[Ha ha ha ha, mau nhìn dáng vẻ không dám tin của anh Bắc.]

[Chết cười, gần đây anh Bắc rất xui xẻo, nghe nói sắp đạt đến trình độ uống nước thôi cũng bị sặc rồi.]

[Không phải là anh Bắc bị quỷ xui xẻo nhìn trúng đấy chứ? Ha ha ha ha.]

[Lầu trên, thật sự có khả năng đó đấy.]

...

Tiểu Tinh Tinh cầm bản đồ quay lại bên người Tô Bắc, cười với cậu một cái, đưa cho cậu: "Anh trai nhỏ, Tiểu Tinh Tinh rút được biệt thự này."

Mau khen bé mau khen bé.

Tiểu Tinh Tinh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.

Trên mặt tràn đầy chờ mong.

Tô Bắc nhìn vào đôi mắt long lanh của cô bé, không nỡ từ chối, hơi quay đầu sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: "Ừm, làm rất tốt."

Trên mặt Tiểu Tinh Tinh lập tức nở một nụ cười thật tươi, ngây ngô cười khúc khích.

Anh trai nhỏ khen bé rồi!

Rất nhanh, các đội khác cũng rút xong, từng đội phải dựa vào bản đồ để đi tìm nhà.

Tô Bắc mang theo Tiểu Tinh Tinh, cô bé lon ta lon ton đi theo sau cậu, Tô Bắc quay đầu nhìn cô bé một cái, vừa định mở miệng nói bế cô bé, nhưng ánh mắt rơi vào túi áo nhỏ trên lưng cô bé, yên lặng nuốt những lời kia xuống.

Ừm...

Chắc là cậu không bế được cô bé đâu... Dù sao còn có cái túi kia ở đó.

Đi mười mấy phút vẫn chưa đến nơi, Tô Bắc thấy trên trán cô bé xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, liền dừng lại nghỉ ngơi một chút.

"Nghỉ ngơi một chút đi."

Hai mắt Tiểu Tinh Tinh vụt sáng lên, "Anh trai nhỏ, anh mệt rồi sao?"

Tô Bắc: ...

Anh là sợ em mệt!

Tô Bắc quay đầu đi chỗ khác, giọng cứng rắn, "Ừm."

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, đi đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống, cầm bình sữa nhỏ đeo trên cổ mình, bên trong bình sữa nhỏ chính là nước, cô bé cầm lấy mở nắp ra, cúi đầu uống nước.

Bình luận:

[Quá thảm rồi anh Bắc, mọi người đều biết anh Bắc của chúng ta không thích trẻ con, nhưng chương trình lần này lại là chăm trẻ con, ha ha ha ha ha, anh Bắc thật thê thảm, tôi rất muốn cười.]

[Cảm giác vừa này ý của Tiểu Tinh Tinh là ‘em còn chưa mệt mà anh trai nhỏ đã mệt rồi sao? Anh thật vô dụng’.]

[ha ha ha ha, đánh từ “vô dụng” lên đây đi.]

[Anh Bắc: Tôi xin cảm ơn.]

Nghỉ ngơi một lát, Tiểu Tinh Tinh nhìn sắc trời rồi đứng dậy, "Anh trai nhỏ ơi, chúng ta tiếp tục đi thôi!"

"Nửa tiếng nữa là trời mưa đó."

Tô Bắc: ...

Lại còn mưa?

Con bé tưởng mình là dự báo thời tiết đấy à?

Vạn dặm quang đãng thế này, mưa từ đâu tới?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thấy cô bé không muốn nghỉ ngơi nữa, cậu cũng không bắt ép, đứng dậy dẫn cô bé tiếp tục đi về phía trước.

Hai mươi phút sau, hai người cuối cùng cũng tìm được tòa biệt thự kia.

Nhìn biệt thự trước mắt, Tô Bắc rơi vào trầm mặc.

Cái này...

Căn nhà tốt nhất?

Biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, chỉ là nó rất bẩn, cửa sắt bên ngoài đã rỉ sét cả, bên trên toàn là mạng nhện, biệt thự lại còn ở chỗ khá vắng vẻ trong thôn.

Lúc này trời cũng trở nên âm u, càng làm biệt thự này u ám một cách kỳ lạ.

Bắp chân của Tô Bắc đang run đây.

Cậu cái gì cũng không sợ, nhưng cậu sợ ma!!

Cậu còn không dám xem phim ma!

Nhưng đây là đang phát trực tiếp, bao nhiêu fan đang xem kia kìa, bên người còn có một nhóc con nữa, cậu tuyệt đối sẽ không chịu thua!

"Anh trai nhỏ, có phải anh sợ không?"

Tiểu Tinh Tinh thấp, vừa vặn có thể nhìn thấy chân run của cậu, "Chân của anh đang run sao?"

"Anh đừng sợ nha, Tiểu Tinh Tinh bảo vệ anh!"

Cái tay mũm mĩm của Tiểu Tinh Tinh vỗ vỗ ngực, cười mềm mại với cậu.

Tô Bắc: ...

Tô Bắc nuốt nước miếng, yên lặng khống chế cho hai chân của mình đừng run nữa, nhưng giọng nói vẫn mang chút âm rung, hoàn toàn không có sự thong dong lúc trước.

"Còn lâu anh mới sợ!"

"Em tưởng rằng anh là nhóc ba tuổi như em chắc!"

Thế à...

Hóa ra chân run không nhất định là đang sợ.

Tiểu Tinh Tinh cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, học được rồi.