Chương 12

"Vậy chúng ta mau vào đi thôi, trời chuẩn bị mưa rồi."

Tiểu Tinh Tinh nói rồi đi vào trong, Tô Bắc định kéo cô bé lại nhưng không kéo được.

Tô Bắc nhìn về phía người của tổ sản xuất, âm thầm cắn răng: "Đây chính là biệt thự sang trọng à?"

Đây hẳn là biệt thự thăng thiên mới đúng!

Người của tổ sản xuất cười hì hì: "Đúng, biệt thự này không sang trọng sao?"

"Vậy các anh nhìn xem! So sánh với ảnh các anh chụp, ngoại trừ là cái biệt thự ra, còn chỗ nào giống không?"

Người của tổ sản xuất ho nhẹ một tiếng, "Quét dọn lại là giống thôi."

Tô Bắc: ...

Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!

Nơi u ám thế này, phải quét dọn thế nào!

Ai dám đi vào chứ!

Tô Bắc đang nghĩ như vậy, trời bỗng nhiên mưa to, vừa đúng nửa tiếng là bắt đầu mưa.

Tô Bắc: !!!

Quỷ quái thật sự!

"Anh Bắc, trời mưa rồi, anh còn không đến dưới mái hiên tránh mưa sao?"

"Tiểu Tinh Tinh đã ở dưới mái hiên chờ anh rồi."

Tô Bắc nghe người của tổ sản xuất nói như vậy, "..."

Cậu là không muốn đi sao?

Cậu là không dám đi!

Tô Bắc ngước mắt nhìn sang, Tiểu Tinh Tinh đang mặt đầy ngây thơ nhìn cậu, cậu cắn răng chạy vọt tới, làm gì thì cũng không thể để viên sữa nhỏ một mình đối mặt với cái biệt thự u ám này được!

Lúc này bình luận cũng nhảy liên tục.

[Khá lắm, anh Bắc, có phải anh sợ thật không vậy? Ha ha ha ha, sợ thì cứ nói, không sao đâu, chúng em sẽ không cười anh, ha ha ha ha ha...]

[Các chị em ơi, Tiểu Tinh Tinh nói chuẩn quá, đúng là nửa tiếng bắt đầu mưa! Dự báo thời tiết thành tinh sao?]

[Đạo quán Thái Vân linh lắm, Tiểu Tinh Tinh là đồ đệ của chủ đạo quán, chắc là cũng có chút bản lĩnh.]

[Trùng hợp thôi, chỉ là trời mưa thôi mà, các bạn nghĩ nhiều quá đấy.]

[Mà mặt anh Bắc trắng bệch ra rồi kìa.]

[Tổ sản xuất thật sự không làm người, như này mà cũng gọi là biệt thự sang trọng sao?]

[Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cái nhà này thật sự rất lớn.]

...

Lúc bình luận nhảy, Tiểu Tinh Tinh đã đẩy cửa ra, vừa mở cửa liền đối mắt với một ma nữ ngay trước mặt.

Ma nữ mặc sườn xám, rất có cảm giác cổ kính, lúc này đầu cô ta hướng xuống, chân hướng lên nóc nhà, trên cổ còn buộc dây thừng, chắc là ma thắt cổ.

"Lúc chị chết cổ có đau không?"

Tiểu Tinh Tinh nghiêng đầu một chút, con ngươi trong vắt không có một tia e sợ.

Ma nữ: ???

"Em nhìn thấy chị sao?"

"Ừm!"

Tiểu Tinh Tinh nhẹ gật đầu.

Tô Bắc ở sau lưng cô bé chỉ cảm thấy một trận gió lạnh phất qua mặt, nghe thấy lời của cô bé, toàn thân cậu không cầm được run rẩy: "Tiểu Tinh Tinh, em đang nói chuyện với ai vậy?"

Tô Bắc nghĩ đến người đời luôn nói trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ mà người lớn không nhìn thấy, lập tức cảm giác tim thật lạnh.

Sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Bình luận cũng ngơ luôn.

[Cho nên, Tiểu Tinh Tinh thật sự có thể nhìn thấy ma?!]

[Vãi, giữa ban ngày, sao tôi lại cảm thấy u ám thế này, có phải cửa tủ nhà tôi động đậy không!!!]

[Nghĩ ít thôi các bạn ơi, người ta chỉ là một cô bé, em trai em gái tôi cũng hay nói chuyện với không khí lắm, trẻ con đều như vậy, đừng tự mình dọa mình.]

...

"Em đang nói chuyện với chị ma thắt cổ."

Tiểu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Tô Bắc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, suýt nữa quên mất, anh trai không thấy được ma quỷ.

Sư phụ nói, cô bé trời sinh có mắt âm dương, cho nên không cần mở thiên nhãn cũng có thể thấy được ma quỷ.

Đồng tử của Tô Bắc hơi co lại, không tự chủ lùi về sau một bước, "Em đừng dọa anh!"

Tiểu Tinh Tinh: ? Anh trai nhỏ không tin bé?

"Em không có nói dối!"

Tiểu Tinh Tinh tức giận hất cằm, suy nghĩ một chút, lấy một là bùa trong túi quần áo nhỏ ra, nhanh chóng niệm một câu thần chú, là bùa không lửa mà tự cháy, rất nhanh đã cháy hết sạch.

"Nếu anh trai nhỏ đã không tin em, vậy anh trai nhỏ tự nhìn là biết Tiểu Tinh Tinh có nói dối hay không."

Lời cô bé vừa dứt, Tô Bắc cũng chạm mắt với ma thắt cổ kia

"A —— "

Trên mặt Tô Bắc tràn đầy hoảng sợ, hét lên một tiếng, hai mắt đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cũng may thợ quay phim đi theo quay nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cậu, cậu mới không ngã xuống đất.

Tiểu Tinh Tinh: !!!

Không phải anh trai nhỏ nói anh không sợ sao?!

Sao lại bị dọa ngất rồi?

Cái này... Chẳng lẽ đây chính là “thể diện của đàn ông” mà sư phụ nói?