Chương 18

Sau khi Tiểu Tinh Tinh tắm xong, trên người mang sương, càng giống tiểu tiên nữ.

Tiểu Tinh Tinh bụng đói cồn cào, nhưng Tô Bắc vẫn chưa dậy, cô bé ngại không dám đi đánh thức anh trai nhỏ.

Cô bé cũng không biết nấu cơm.

Đường Ứng muốn lén lấy chút đồ ăn đưa cho cô bé, lại bị tổ sản xuất mắt sắc phát hiện, trực tiếp bịt miệng cậu ấy lại rồi lôi ra ngoài.

Một người trong tổ sản xuất ân cần hỏi han: "Tiểu Tinh Tinh ơi, có phải cháu rất đói không?"

"Cô nói cho cháu biết nhé, anh Đoàn và anh Thạch Đầu ở bên cạnh đều dậy rồi đấy, bọn họ đang làm đồ ăn sáng."

"Cháu có thể đi tìm bọn họ, sang chỗ bọn họ ăn chực."

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt, "Mình bọn họ có đủ ăn không?"

Nếu như không đủ thì cô bé không sang đâu.

Người của tổ sản xuất vội vàng mở miệng, "Đủ, đủ chứ."

Tiểu Tinh Tinh khẽ gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của tổ sản xuất, cô bé đứng dậy đi tìm Đoàn Sách và Đoàn Lỗi.

Cô bé dậy sớm, cũng thật sự rất đói bụng.

Căn nhà Đoàn Sách bốc thăm được cũng không tệ lắm, là tiểu viện nhà nông, mặc dù hơi đơn sơ nhưng có một ổ gà, mỗi ngày đều có trứng gà tươi.

Lúc Tiểu Tinh Tinh đến, Đoàn Sách vừa khéo luộc một ít trứng.

Trứng gà này có sẵn trong ổ gà, chắc là gà đẻ mấy ngày trước, bởi vì có hơi nhiều nên bữa sáng cậu ấy luộc thêm vài quả.

Còn có bánh bao nhỏ hôm qua lấy được.

Tiểu Tinh Tinh đứng ở cửa, gõ cửa một cái.

Đoàn Sách vội vàng đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, ngồi xổm xuống cười dịu dàng nhìn cô bé: "Tiểu Tinh Tinh, em đã dậy rồi à?"

"Ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, chỗ anh có trứng luộc này."

"Em có muốn ăn không?"

Đoàn Sách vẫn luôn muốn có em gái, lúc mẹ mang thai em thứ hai, cậu ấy vô cùng hi vọng đó là em gái, kết quả...

Là em trai.

Hôm qua nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cậu đã rất thích, rất hâm mộ, hôm nay viên sữa nhỏ đến tìm cậu ấy làm cậu ấy rất vui.

Tiểu Tinh Tinh có chút ngượng ngùng, "Ừm..."

"Tiểu Tinh Tinh hơi đói bụng, có thể xin chút đồ ăn sáng không?"

Tiểu Tinh Tinh càng nói ngữ khí càng thấp, đạo quán làm ăn khá khẩm, cô bé chưa từng mở miệng xin cơm bao giờ.

Nhất thời, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Lông mi chớp chớp, dễ thương đến độ Đoàn Sách muốn ôm cô bé thơm một cái.

Nhưng cũng sợ làm cô bé sợ, cậu ấy vội vàng lên tiếng: "Đương nhiên có thể!"

"Trứng luộc chỗ anh bao no luôn!"

Đoàn Sách vươn tay về phía Tiểu Tinh Tinh, "Anh dẫn em đi, được không?"

Tiểu Tinh Tinh cảm nhận được thiện ý của cậu ấy, ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay của cậu ấy rồi cùng cậu ấy đi vào.

Khóe môi Đoàn Sách bất giác cong lên, ha ha ha ga, tay của bé gái mềm thế này, quả nhiên em gái là tuyệt nhất!!

Cậu ấy muốn em gái!

Trong lòng Đoàn Sách đang nghĩ, có nên nói với tổ sản xuất đổi bé để chăm sóc không nhỉ?

Đổi em trai lấy Tiểu Tinh Tinh.

Cậu ấy cảm thấy tí nữa cần phải nói chuyện với tổ sản xuất một chút.

Bình thường không thể chăm em gái, chẳng lẽ tham gia chương trình giải trí vẫn không thể sao!

Cậu ấy muốn trải nghiệm một chút!

Đoàn Lỗi thấy Đoàn Sách dắt Tiểu Tinh Tinh qua, vội vàng đưa quả trừng vừa bóc vỏ xong cho cô bé, "Em Tiểu Tinh Tinh, em ăn đi."

Tiểu Tinh Tinh non nớt đáp lời: "Cảm ơn anh Thạch Đầu."

Nói xong, cô bé nhận lấy, hai tay cầm trứng gà ăn từng miếng nhỏ, Đoàn Sách và Đoàn Lỗi đều nhìn cô bé ăn làm cô bé có chút ngại ngùng.

Đoàn Sách sợ cô bé bị nghẹn còn đi lấy nước tới đưa cho cô bé uống.

Đoàn Lỗi chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy: ...

"Anh, em cảm thấy anh có chút thiên vị."

Đoàn Sách lườm cậu nhóc một cái, "Tim của em không ở bên trái, chẳng lẽ ở giữa à?"

Đoàn Lỗi: ! ! !

Đúng nhỉ, hình như tim lệch sang bên thật.

Đoàn Lỗi lập tức ngơ ngẩn.

Anh trai nói rất có lý, cậu nhóc không cách nào phản bác.

Tiểu Tinh Tinh ăn xong một quả trứng gà, thấy vẫn còn rất nhiều trứng gà, cô bé có chút ngượng ngùng mở miệng: "Anh Đoàn Sách, em có thể mang một quả trứng gà về cho anh Tô Bắc ăn không?"

Tiểu Tinh Tinh ngước mắt nhìn về phía cậu ấy, hai mắt lấp la lấp lánh tràn đầy chờ mong.

Thế thì sao Đoàn Sách nỡ từ chối?

Huống hồ có nhiều như vậy, bọn họ cũng ăn không hết.

"Có thể, em muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!"

Cả khuôn mặt Tiểu Tinh Tinh bừng sáng, "Oa ~~ cảm ơn anh Đoàn Sách!"

Một bên khác.

Tô Bắc tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện không thấy Tiểu Tinh Tinh đâu.

Tô Bắc: ...

Cậu còn sống chứ?

Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, Tô Bắc hơi hơi yên tâm, ma đều sợ ánh nắng, có ánh nắng ở đây, cậu không sợ!

"Anh Bắc, cuối cùng thì anh cũng dậy, có kết quả giám định rồi!"