Chương 26

Tô Bắc vén tay áo lên rồi xuống sông.

Các khách mời còn lại thấy cậu như vậy thì cũng không tiện cho trẻ con xuống nước nữa, để bọn trẻ ở trên bờ hết.

Thạch Đầu có chút đáng tiếc: "Mình muốn xuống nước mà."

"Mình không muốn xuống nước, nếu như làm ướt váy, đợi lát nữa lên bờ đi lại, váy sẽ dính bụi đất mất."

Linh Bảo nhíu nhíu mày, cô nhóc vẫn luôn sống ở thành phố lớn, không quen với cuộc sống thế này lắm.

Trừng Tử đứng ở một bên, nhút nhát không dám nói lời nào, cũng không biết phải làm gì.

Tiểu Tinh Tinh ngước mắt là nhìn thấy cậu bé, hình như anh trai nhỏ rất sợ, sư phụ từng nói với cô bé, phải giúp đỡ người yếu.

Tiểu Tinh Tinh nghĩ nghĩ, nhìn xung quanh thấy bên cạnh có cỏ đuôi chó, Tiểu Tinh Tinh đi ngắt hai cây, làm một cái tai thỏ. Cô bé cầm cỏ đuôi chó đi đến trước mặt Cung Cảnh Trừng, đưa cho cậu bé: "Anh trai nhỏ ơi, cho anh cái này đó."

"Là tai thỏ á!"

Tiểu Tinh Tinh thường chơi ở nông thôn, rất thạo mấy chuyện như dùng cỏ đan đồ.

Cung Cảnh Trừng ngước mắt nhìn cô bé một cái, thấy cô bé cười ngọt ngào, không có một chút ác ý nào, trong lòng cậu bé nhẹ thở phào một hơi.

Cô bé nhỏ hơn cậu bé, nhưng lại chăm sóc cậu bé như vậy. Trong lòng cậu bé hơi tan ra, nhận lấy rồi khẽ nói: "Cảm ơn em."

"Không có gì đâu."

Tiểu Tinh Tinh cười với cậu bé: "Chị của anh giỏi quá, em thấy chị ấy bắt được hai con cá rồi!"

Thấy có người khen chị gái của mình, Trừng Tử mím môi cười ngượng ngùng: "Ừm! Chị rất lợi hại! Cái gì cũng biết!"

Trong lòng cậu bé, chị gái không có gì không làm được!

Siêu lợi hại luôn!

Cung Lăng Vi cách đó không xa nghe thấy em trai và Tiểu Tinh Tinh khen mình, lập tức càng ra sức hơn.

Tô Bắc: ???

Mới hai con cá thôi mà!

Cậu bắt được ba con rồi đây!

Làm sao? Là tư thế đeo giỏ của cậu không đúng, dẫn đến bé ngoan không nhìn thấy sao?

Tô Bắc hắng giọng một cái, nói với nhân viên công tác trên bờ: "Chúng tôi bắt được mấy con, các anh không đếm số à?"

Nhân viên công tác sửng sốt một chút: "À à, chúng tôi đếm ngay đây!"

"Hiện tại Tô Bắc có ba con rồi!"

Nghe được câu này, Tô Bắc đắc ý nhìn Tiểu Tinh Tinh, quả nhiên cô bé nhìn sang chỗ cậu vỗ tay: "Wa, anh giỏi quá!"

"Anh ơi anh là thần bắt cá sao?"

Khóe môi Tô Bắc nhộn nhạo nổi lên ý cười dịu dàng: "Cũng thường thôi."

"Bình thường thôi có gì đâu."

Khiêm tốn, khiêm tốn.

Đường Ứng đứng xem sau ống kính: ...

Anh Bắc, chúng ta có thể kiềm chế nụ cười chút được không?

Dù gì anh cũng là đỉnh lưu mà!

Kết quả anh ở đây tranh sủng cái gì chứ?!

Đường Ứng hiểu Tô Bắc lắm, nếu là trước kia thì Tô Bắc còn lâu mới yêu cầu tổ sản xuất đếm số!

[Ha ha ha ha, cười chết mất, trước kia anh Bắc tham gia chương trình giải trí chưa bao giờ thế này.]

[Mấy bà không hiểu rồi, anh Bắc đang tranh sủng á!]

[Ôi, người đàn ông quỷ kế đa đoan!]

[Hu hu hu, tôi cũng muốn anh Bắc vì tôi tranh sủng!]

[Chị em lầu trên à, tắm rửa đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.]

...

Tiểu Tinh Tinh vừa khen như vậy, Tô Bắc lập tức ra sức hơn.

Cái tay bắt cá kia vung ra cả tàn ảnh rồi.

Đoàn Sách: ...

Anh Bắc bơm máu gà à?

Bọn họ bắt cá dưới sông, trên bờ Linh Nhi cũng phát hiện ra tai thỏ mà Tiểu Tinh Tinh đan, vội vàng đi tới: "Tiểu Tinh Tinh em thật lợi hại!"

"Cái tai thỏ này làm thế nào vậy? Có thể dạy chị làm không?"

Hai mắt Linh Nhi phát sáng, cô nhóc rất thích cái này.

Thạch Đầu cũng đi qua: "Anh cũng muốn học."

Tiểu Tinh Tinh đưa tay giữ chặt tay Trừng Tử: "Chúng ta cùng làm, được không?"