Chương 30: Hỗn chiến

Con ngỗng béo kêu lên “quạc quạc quạc”, rồi lại hùng hổ tiến tới tát một cái vào con sư tử.

Trong miệng của con ngỗng béo có gai nhọn, có thể nó cũng biết điều đó cho nên trừ khi cần thiết thì hiếm khi thấy nó dùng mỏ của mình để mổ, trong trận chiến nó thường thích dùng cánh của mình để tát đối phương hơn.

Có thể thương tổn không nhiều nhưng chắc chắn có thể xúc phạm được đối phương.

Con sư tử vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng chói tai rồi lao về phía con ngỗng béo.

Trong quá trình này, con ngỗng béo đã né tránh rất chuẩn xác, sau đó con sư tử đực va chạm với một con hổ đang đứng quan sát ở gần đó.

Con hổ cũng tức giận gầm lên một tiếng, nó cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến.

Hà Tuấn Thành nhìn thấy cảnh tượng này rất sửng sốt, anh ta chọc chọc vào Hoa Cảnh Thư rồi nói: “Là con của cậu đấy!”

Hoa Cảnh Thư: “...”

Hà Tuấn Thành cảm thán: “Tuyệt vời!”

Hoa Cảnh Thư: “...”

Hà Tuấn Thành tăng thêm ngữ khí: “Lợi hại!”

Hoa Cảnh Thư: “...”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, càng có thêm nhiều loài động vật tham gia vào trận chiến.

Những chủ nhân của các con vật đồng thanh hét lên: “Dừng lại, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mấy đứa mau dừng lại!”

Hoa Chức Chức hung hãn hét lên: “Gào ào!”

Con ngỗng mập cũng hung hăng kêu lên: “Quạc quạc quạc!”

Những con vật khác cũng đồng thời phát ra những tiếng gầm khác nhau.

Tất cả mọi người đều nghe không hiểu, nhưng lại mơ hồ mà cảm thấy bạn nhỏ và các con vật khác đang tức giận phát ra những âm thanh đe dọa đối phương. Chết tiệt!

Các nhân viên ở lầu tám cũng đã cố gắng giải quyết tình hình nhưng hiệu quả không được như mong muốn.

Một người đàn ông mặc quân phục đứng cùng với Hoa Cảnh Thư biến thành hình dạng thứ hai, chính là một con sói trắng như tuyết. Một luồng khí mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập không khí xung quanh, con sói tuyết phát ra một tiếng gầm khủng bố.

Anh ta chính là một cường giả cấp năm.

Gần như ngay lúc anh ta gầm lên, toàn bộ lầu tám ở đây đều chìm vào im lặng trước áp lực mạnh mẽ này.

Các con vật lớn nhỏ đều cẩn thận nhìn về con sói tuyết.

Không đúng, cũng có ngoại lệ.

Hoa Mập Mạp nhìn về phía của Hoa Chức Chức, sau đó kêu: “Quạc quạc quạc!”

So với những động vật nhỏ khác, lúc này con ngỗng béo vẫn có thể kêu lên đặc biệt rất nổi bật.

Hoa Chức Chức đang ngồi ở trên lưng của con sư tử, nghe thấy lời cảnh báo nguy hiểm từ Hoa Mập Mạp, thân hình nhỏ bé của cậu bé nhảy lên một cái, bay lên trên người của con ngỗng trắng béo.

Con ngỗng béo nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của sói tuyết, sau đó...

Là chủ nhân của Hoa Mập Mạp, Hoa Cảnh Thư nghĩ, Hoa! Mập! Mạp! Không! Hổ thẹn! Chính là! Con!

Con ngỗng béo nâng Hoa Chức Chức đang ở trên người mình lên.

Hoa Chức Chức hò hét: “Xông lên!”

Hoa Mập Mạp: “Quạc quạc quạc!”

Sau đó, Hoa Mập Mạp đẩy Hoa Chức Chức không biết sống chết xông thẳng về phía của sói tuyết.

Sói tuyết nheo đôi mắt của mình lại, một luồng khí lạnh xung quanh anh ta bao trùm khắp cả đại sảnh, một cái l*иg băng khổng lồ bắt đầu bao bọc lấy hai vật nhỏ.

Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cho rằng thằng nhóc con gây rối nhất định sẽ bị nhốt trong l*иg băng.

Nhưng mà không có. (* ̄︶ ̄).

Rõ ràng là ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào con ngỗng béo và Hoa Chức Chức, nhưng trong nháy mắt hai vật nhỏ này đã biến mất.

Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

Khi mọi người phản ứng lại thì...

Đập vào mắt họ chính là...

Hoa Chức Chức đã nhảy lên người của sói tuyết với vẻ mặt hung dữ.