Chương 31: Không được vứt

Sói tuyết sửng sốt.

Theo sát phía sau chính là Hoa Mập Mạp dùng đôi cánh lớn của mình hung hăng tát một cái thật mạnh vào mông của sói tuyết.

Mặc dù không đau nhưng... nó khiến đối phương cảm thấy bị xúc phạm.

Đôi lông mày của Hoa Cảnh Thư nhảy dựng lên.

Hà Tuấn Thành không thể kiềm chế được biểu cảm chấn động của mình, anh ta cảm thấy Hoa Mập Mạp thật sự quá là lợi hại.

Biểu cảm trên khuôn mặt của một người đàn ông khác trong bộ quân phục đi cùng họ cũng là sự kinh ngạc, đôi mắt của anh ta liên tục trong tình trạng động đất.

Đừng nói là anh ta, ngay cả người đàn ông mặc quân phục biến thành sói tuyết cũng đang trong trạng thái cực kỳ sốc, không dám tin được đang xảy ra chuyện gì.

Anh ta quay đầu lại nhìn về con ngỗng béo.

Con ngỗng béo kiêu ngạo mà hếch cằm lên, dường như còn đang tính dùng cánh của mình tát anh ta một cái nữa.

Đột nhiên ánh mắt của sói tuyết trở nên sắc bén hơn.

Ngay sau đó...

Trước khi sói tuyết kịp hành động, thì Hoa Chức Chức đã trèo xuống khỏi cơ thể sói tuyết, ôm lấy một chân của sói tuyết rồi nâng toàn bộ đối phương lên.

Thực sự rất mạnh.

Rồi ngay lập tức vứt đi.

Hoa Cảnh Thư vội vàng nói: “Hoa Chức Chức! Không được vứt!”

Sói tuyết: “...”

Tất cả mọi người trên lầu tám: “...”

Hoa Chức Chức vẫn nghe lời ba nói.

Ba cậu không cho vứt, cả người bạn nhỏ mặc một cái áo khoác bông màu đỏ thẫm ngay lập tức đặt sói tuyết xuống.

Toàn bộ lầu tám rơi vào một mảnh yên lặng.

Sói tuyết lùi lại hai bước, bây giờ anh ta không có dũng khí từ hình dạng thứ hai trở về hình dạng con người, trong cuộc đời anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Hoa Cảnh Thư sải bước tiến về phía trước, anh trực tiếp xách lấy cổ áo của Hoa Chức Chức lên, vẻ mặt áy náy mà nhìn về phía sói tuyết và người đàn ông mặc quân phục: “Hai vị, thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi không dạy dỗ tốt con của mình, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng nó.” Sau khi anh nói xong rồi lại đi về phía con ngỗng béo, nắm lấy cánh của con ngỗng mập rồi xách lên.

Bị ba xách, thú cưng nhỏ hoàn toàn không dám phản kháng, nó dùng đôi mắt ngấn lệ của mình nhìn QAQ, lúc này hai vật nhỏ trông đáng thương cực kỳ.

Sự yên tĩnh của lầu tám cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Cậu bé mặc áo bông màu đỏ thật sự rất mạnh nha.”

“Còn con ngỗng trắng mập kia giống như là ngỗng chiến đấu, rất lợi hại, đặc biệt là đôi cánh to lớn của nó, quả thật rất vô địch.”

“Con ngỗng này thật sự là một thú cưng chiến đấu.”

Cả khuôn mặt của Hoa Cảnh Thư đều đỏ lên, tất cả đều là do anh đã dạy dỗ hai đứa nhỏ nhà mình không tốt.

Một tay anh xách bạn nhỏ, một tay xách thú cưng của mình, rồi khom lưng cúi đầu chào sói tuyết và một người đàn ông mặc quân phục khác rồi nói: “Thật sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại hai đứa nhỏ, vậy hôm nay tôi xin phép rời đi trước.” Hiện tại anh không muốn mất mặt cho nên chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Nhìn thấy Hoa Cảnh Thư muốn chạy, người đàn ông mặc quân phục lập tức nắm lấy cổ tay của Hoa Cảnh Thư.

Bị Hoa Cảnh Thư xách ở trên tay, bé nhỏ và thú cưng biết chính mình đã làm sai cho nên cả hai hoàn toàn không dám làm loạn, chỉ có thể dùng đôi mắt ngấn lệ của mình nhìn trái ngó phải, cố ý lén lút đến mức người ta nhìn vào sẽ liền sẽ cảm thấy tụi nó đang chột dạ.

Người đàn ông mặc quân phục nhìn Hoa Mập Mạp nói: “Không phải các anh nói rằng muốn tiến hành giám định con ngỗng của mình sao?”

Hoa Cảnh Thư dừng lại một chút sau đó mới nói: “... Thôi không cần nữa đâu nhỉ?”