Chương 8: Rất đáng yêu

Hà Tuấn Thành ở cùng một chỗ với cha mẹ, cha mẹ Hà từng nhìn Hoa Cảnh Thư lớn lên, rất nhiệt tình để Hoa Cảnh Thư mang theo con nít tới ở một thời gian ngắn.

Đi về phía lối ra số 3, cách một khoảng thật xa, Hoa Cảnh Thư đã nhìn thấy Hà Tuấn Thành đang vẫy tay với mình.

Khoé môi Hoa Cảnh Thư cong lên, lại nói tiếp, đã rất lâu rồi anh không được gặp Hà Tuấn Thành, lần trước gặp mặt, cũng đã là hơn một năm trước.

Chẳng qua, Hà Tuấn Thành rất thích bạn nhỏ, tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng Hà Tuấn Thành cũng thường xuyên gọi điện video với bạn nhỏ.

Dẫn đến Hoa Chức Chức dưỡng thành một loại thói quen, thường thường cầm điện thoại di động của anh chọc chọc chọc, chuẩn xác tìm được nick của Hà Tuấn Thành để gọi video làm nũng, trong khoảng thời gian đó đã tạo một mối quan hệ vui vẻ.

Hoa Chức Chức thấy Hà Tuấn Thành thì rất vui, cậu bạn nhỏ hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác, nhanh nhẹn nhảy từ trên vali xuống, chạy như điên về phía Hà Tuấn Thành, la lớn: “Chú ơi!”

Ngỗng trắng thấy Hoa Chức Chức chạy mất, cũng nhảy xuống khỏi hành lý, chạy như điên theo sau bạn nhỏ, miệng kêu: “Cạc cạc cạc!”

Ngữ điệu của một người một ngỗng có độ tương tự một các vi diệu.

Khóe miệng Hoa Cảnh Thư giật giật, không có cách nào, chỉ có thể đuổi theo sau một người một ngỗng.

Khoé môi Hà Tuấn Thành cong lên, thuận tay ôm lấy bé con Hoa Chức Chức yêu thương nhung nhớ đã lâu.

Hoa Chức Chức nhìn thấy người chú mình chỉ có thể nhìn thấy trong video cực kỳ vui vẻ, một bàn tay nhỏ bé thân thiết ôm lấy cổ Hà Tuấn Thành, tay kia nắm cằm anh ta, không ngừng hôn chụt chụt.

Hôn là cách đơn giản nhất để thể hiện tình cảm, đó là bản năng khắc sâu trong chuỗi gen.

Ngỗng mập có chút sốt ruột, xoay quanh hai người.

Hà Tuấn Thành thuận tay ôm con ngỗng mập lên, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: “Hoa Hoa bảo bối cũng mang bé Mập tới đây sao?”

Lúc bọn họ nói chuyện, Hoa Cảnh Thư đã đẩy hai rương hành lý lớn đuổi theo, nói chuyện với Hà Tuấn Thành.

Đoàn người đi về phía bãi đỗ xe ngầm, Hoa Cảnh Thư nhíu mày, vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Hà Tuấn Thành, nói: “Thật xin lỗi, ban đầu cũng không có ý định mang Mập Mạp theo, nhưng mà Mập Mạp cứ đuổi theo cả một đường, còn trực tiếp nhảy lên xe nên…”

Hà Tuấn Thành vỗ vỗ con ngỗng mình đang ôm trong ngực, nói: “Không sao, nhà tôi lớn, ở được.”

Hoa Cảnh Thư nói: “Cảm ơn, A Thành, tôi sẽ mau chóng dọn ra ngoài.”

Hà Tuấn Thành: “Cậu không cần quá gấp gáp, cũng không cần có áp lực quá lớn.”

Trong lúc hai người lớn đang nói chuyện với nhau, hai bé con cho tới bây giờ chưa từng thấy qua việc đời, ánh mắt ngỗng trắng tò mò đánh giá chung quanh, bọn họ nhìn thấy cái gì cũng phải dùng một biểu cảm sợ ngây người biểu đạt rung động của mình.

(⊙o⊙) Oa!

(⊙o⊙) Cạc!

Ban đầu Hà Tuấn Thành cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cho đến khi có người hạ giọng nói: “Mau nhìn, biểu cảm khϊếp sợ của bé con kia và ngỗng trắng thật sự rất đáng yêu!”

Hà Tuấn Thành sửng sốt, nhìn về phía hai vật nhỏ trong ngực, đập vào mắt chính là biểu tình khϊếp sợ của bọn họ (⊙o⊙) *2.

Hà Tuấn Thành cảm thấy buồn cười, l*иg ngực run rẩy.

Hai nhóc kia không có chút tự giác gì, vẻ mặt khϊếp sợ bắn phá chung quanh, thoạt nhìn đặc biệt rõ dáng vẻ chưa thấy qua việc đời.