Chương 9: Sinh Mệnh Thần Thụ cấp bảy sao

Đột nhiên, bước chân Hoa Cảnh Thư dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía biển quảng cáo khổng lồ bên trong con đường ngầm.

Trên bảng quảng cáo là một người đàn ông đứng dưới ánh trăng.

Tóc ngắn màu đen lưu loát, hai đồng tử màu hổ phách, mặc áo sơ mi màu tối, áo khoác là chiến y cùng màu, viền khắc hoa văn màu bạc, đầu hơi ngẩng lên, hai đồng tử hơi nheo lại có vẻ cực kỳ sắc bén lãnh duệ, cánh môi có chút mỏng, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, như là lưỡi dao sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.

Làm cho người ta có cảm giác tuấn dật, lại bất cận nhân tình.

Trên con đường ngầm ồn ào, ngoại trừ Hoa Cảnh Thư còn có rất nhiều người dừng chân thưởng thức, không hề nghi ngờ, người đàn ôn trong biển quảng cáo có nhan sắc cực cao.

Hà Tuấn Thành nhìn theo ánh mắt Hoa Cảnh Thư, hỏi: “Sao vậy?”

Hoa Cảnh Thư lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, lại hỏi: “Anh ấy là ai?”

Anh chỉ chỉ người trong biển quảng cáo.

Hà Tuấn Thành sửng sốt: “Cậu không biết sao?”

Hoa Cảnh Thư nghi hoặc: “... Tôi nên biết sao?”

Hà Tuấn Thành dừng lại, không xác định nói: “Hẳn là vậy? Ảnh đế nổi tiếng nửa bầu trời, Vân Thiên Thụ.”

Hoa Cảnh Thư không có ký ức về quá khứ, về sau vẫn luôn ở nông thôn sống một cuộc sống trồng trọt chăn nuôi, hoàn toàn không có khả năng quen người này, hoặc là nói, anh đối với việc theo đuổi ngôi sao hoàn toàn không có hứng thú.

Hà Tuấn Thành: “Nghe nói, hình thái thứ hai của anh ta là Sinh Mệnh Thần Thụ cấp bảy sao, mang theo sinh cơ vô tận.”

Hình thái thứ hai có phân cấp bậc, cao nhất bảy sao, thấp nhất không sao, như hổ, báo, gấu, sư tử, sói phổ biến là bốn, năm sao, chó hoặc mèo là một, hai sao, trùng kiến, hồ điệp, chim sẻ là không sao.

Cấp bảy sao là cấp có lực chiến cao nhất thế giới, toàn bộ nước Z không vượt qua năm người.

Đương nhiên, cái gọi là Sinh Mệnh Thần Thụ cấp bảy sao, cũng vẻn vẹn chỉ là một loại tin đồn còn chưa được chứng thực.

Hoa Chức Chức nhìn người đàn ông trên biển quảng cáo, xoi mói: “Mỹ Mỹ! Kiều Kiều!”

Ngỗng Mập cũng phát biểu ý kiến: “Cạc cạc!”

Hoa Chức Chức ở trong lòng Hà Tuấn Thành giãy dụa muốn đi xuống.

Hà Tuấn Thành buông bạn nhỏ ra, nhìn về phía Hoa Cảnh Thư: “Cậu ấy và chúng ta là loại người hoàn toàn khác nhau.”

Hoa Cảnh Thư nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn người trên biển quảng cáo.

Hà Tuấn Thành hỏi: “Sao cậu cứ nhìn cậu ta hoài vậy?”

Anh dừng một chút, sau đó Hoa Cảnh Thư nói: “Có chút quen thuộc, hình như tôi từng gặp anh ấy ở đâu đó.”

Hà Tuấn Thành không kịp hỏi kỹ, dời ánh mắt theo tiếng kinh hô của người xung quanh, nhìn về phía biển quảng cáo thật lớn.

Mí mắt Hoa Cảnh Thư giật giật, hô: “Hoa Hoa, xuống đây!”

Cũng không biết từ lúc nào, bé con Hoa Chức Chức ma lanh đã leo lên biển quảng cáo, cơ thể nhỏ bé vững vàng đương đương, khuôn mặt béo dán mặt vào gương mặt của người đàn ông ở trên biển quảng cáo, dán sát mặt lại.

Phía dưới ngỗng béo vỗ cánh, động viên bé con: “Cạc cạc cạc! Cạc cạc cạc!” Dán sát vào! Sát hơn nữa! Sẽ trở nên xinh đẹp hơn!

Hà Tuấn Thành khϊếp sợ, theo bản năng nói: “Xem ra Hoa Hoa rất thích Vân Thiên Thụ.”

Hoa Cảnh Thư khóe môi cong cong: “Cũng không phải.”

Hà Tuấn Thành: “Hả?”

Hoa Cảnh Thư: “Thằng bé chỉ đơn thuần cho rằng, chỉ cần ở gần người đẹp nhiều thì thằng bé cũng có thể càng ngày càng đẹp hơn.”

Hà Tuấn Thành: “...”

Hoa Cảnh Thư tiến lên, mạnh mẽ dán sát vào làn da của người đàn ông trên biển quảng cáo.